← Quay lại trang sách

Chương 2841 Quên đi nguồn gốc.

Bọn hắn tin tưởng, ở khoảng cách gần như vậy, dù Diệp Chân có thần thông lợi hại hơn nữa cũng không thể nào tránh được?

- Xem ra, bộ tộc Hoàng Linh các ngươi đang muốn chết cùng Diệp Chân ta, đúng không? Đã như vậy, ta sẽ gọi tuần tra ti và nhân mã dưới trướng ta cứ tùy ý mạnh tay mà phát huy thôi.

Giọng nói của Diệp Chân rất nhẹ, nhưng là giọng nói của hắn lại như sấm sét đánh mạnh vào trong lòng Khương Huy Anh, nó làm cho Nhị công chúa Hoàng Linh Khương Huy Anh choáng váng, trực tiếp ảnh hưởng sát khí của nàng.

Bộ tộc Hoàng Linh của bọn hắn có hơn năm vạn binh lính và đóng quân tại các khu vực quan trọng trong hai quận. Một nửa trong số họ đóng quân ở hai quận thành, nửa còn lại có ngàn người đang đóng quân ở khu vực quan trọng như Trường Bình huyện.

Trong trường hợp này, lời uy hiếp của Diệp Chân rất có sức nặng.

Đặc biệt là vừa rồi, chỉ trong mười mấy nhịp thở ngắn ngủi, một ngàn tộc nhân tinh nhuệ ở Trường Bình huyện đã bị diệt sát tàn nhẫn.

Cứ theo tốc độ này, cho dù nàng có bố trí, e rằng bộ tộc Hoàng Linh của nàng sẽ phải tổn thất hơn vạn người trước khi nàng triển khai kịp thời.

Càng nguy hiểm hơn là, chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, không thể ngàn ngày phòng trộm.

Nếu như Diệp Chân thực sự đến để đánh cược, để cho tuần tra ti nhân mã dưới trướng hắn và bộ tộc Hoàng Linhg không chết không thôi, trừ khi nhân mã của bộ tộc Hoàng Linh bọn hắn đều tập trung ở trong hai quận, nếu không chỉ có một kết quả, tất cả sẽ bị giết chết hết.

Hiện tại, nàng chỉ có thể chịu đựng!

Năm ngón tay mảnh khảnh siết chặt, nàng siết chặt đến mức mu bàn tay trắng nõn lộ ra gân xanh. Lúc này Khương Huệ Anh mới chậm rãi ngồi lại ghế ngồi, nàng vung tay lên để cho gần trăm Đạo Cảnh bên ngoài đại điện thối lui.

- Thế nào, rất tức giận phải không?

Diệp Chân cũng không bởi vì Khương Huy Anh tức giận mà có chút đắc ý nào, trong mắt chỉ tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Bị Diệp Chân hỏi như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Khương Huy Anh trở nên phát lạnh, trong mắt càng hiện rõ sự phẫn nộ đang chờ phát tác, nhưng Diệp Chân lại lên tiếng.

- Sao, bộ tộc Hoàng Linh các ngươi chỉ mới chết hơn ngàn người, Nhị công chúa điện hạ đã không chịu nổi được ư? Muốn mau giết chết ta?

- Được!

Khương Huy Anh cắn chặt môi:

- Diệp Nguyên Soái, món nợ huyết hải thâm thù của ngươi đối với tộc ta, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ quay lại tính toán rõ ràng!

- Không chịu nổi nữa sao?

Diệp Chân kinh ngạc nói:

- Vậy có phải Nhị công chúa điện hạ đã quên rằng quân dân Đại Chu đã từng chết thảm dưới đồ đao của các ngươi hay không?

- Không nói tới Huyết Hà chiến trường, cũng chính là đất của hai quận này, quân dân Đại Chu đã chết thẳm dưới đồ đao của các ngươi, không một trăm vạn thì cũng là sáu mươi vạn người. Các ngươi đã giết hơn sáu mươi vạn quân dân Đại Chu, còn bộ tộc Hoàng Linh các ngươi mới chết hơn ngàn người đã không chịu nổi nữa sao?

- Chuyện này không giống!

Nhị công chúa Hoàng Linh Khương Huy Anh lập tức lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên:

- Huyết mạch của những nhân tộc Đại Chu ti… Sao có thể so sánh với tộc nhân Hoàng Linh chúng ta chứ!

Nàng kịp thời rút lại chữ - tiện- trước mặt Diệp Chân.

- Ti tiện?

Diệp Chân không hề cố kỵ mà nói hai chữ này ra:

- Bộ tộc Hoàng Linh cũng là do cha sinh mẹ dưỡng, hai vai nâng một đầu, chết rồi vẫn còn một đống thi thể thối rữa, nơi nào có thể cao quý hả?

- Không giống nhau!

Khương Huy Anh rất kiên định đối với cái này tín ngưỡng cao quý này:

- Không giống nhau, huyết mạch của chúng ta, xuất thân của chúng ta, chúng ta…

Diệp Chân không thể kiên nhẫn được nữa, hắn lắc đầu:

- Nếu các ngươi đã cao quý như thế, vậy hãy để cho những nhân tộc ti tiện dưới trướng của ta chà đạp huyết mạch cao quý của các ngươi thành cát bụi!

Câu nói này lập tức khiến cho Khương Huy Anh trở nên căng thẳng:

- Ngươi muốn làm gì?

- Không gì khác, giết người của ngươi!

- Ngươi dám!

Khương Huy Anh hét ầm lên, nhưng nàng như vậy lại làm cho Diệp Chân khinh thường cười một tiếng:

- Không phải là lúc trước ta đã làm rồi sao? Lại làm thêm mấy lần nữa, có gì mà ta không dám chứ?

Đồng tử của Khương Huy Anh co rút lại, kinh hãi.

Nàng thực sự sợ hãi.

Mặc dù nhân mã tuần tra ti dưới trướng Diệp Chân đã hoàn toàn quét sạch hơn một ngàn tinh anh dưới trướng nàng, nhưng xét về thực lực thì rất có không thể nào.

Dù là Hư Không Liệp Vương, Tuần Tra Thần Tướng hay Tuần Tra Thần Liệp, chỉ là có không gian thần thông mạnh hơn một chút, bọn hắn cũng không phải là vô địch.

Chỉ cần cẩn thận hơn chút thì vẫn có thể chống cự đến cuối trận.

Những hết lần này tới lần khác chiến báo vẫn là như vậy, giờ khắc này, Khương Huy Anh không thể không sợ hãi.

Bộ tộc Hoàng Linh của nàng thực sự bị tổn thất không vực dậy nổi!

- Ngươi muốn làm gì, nói, ngươi chạy tới nơi này rốt cuộc là muốn làm gì?

Khương Huy Anh chủ động nhắc tới đề tài trước đây, nàng định giả bộ khuất phục.

- Hừ, bộ tộc Hoàng Linh của các ngươi thoát thai từ Hồng Hoang Đại Lục, vậy mà bây giờ lại mắng chửi nhân tộc Hồng Hoang Đại Lục chúng ta là ti tiện. Hành động quên đi nguồn gốc này có khác gì súc sinh!

Diệp Chân mắng một câu này ngay trước mặt Khương Huy Anh, trong lòng hắn mới trở nên vô cùng thoải mái

Hắn thực sự đã muốn mắng câu nói này trên Huyết Hà chiến trường, thế nhưng lúc đó hắn lại không có cơ hội.

Bây giờ coi như là được mắng sảng khoái.

Khương Huy Anh bị mắng thẳng như thế, đôi mắt đẹp mở trừng trừng, sắc mặt gần như sắp nổi cơn thịnh nộ, Diệp Chân vừa nhìn thấy đã biết ý nghĩ trong lòng nàng.

Dù sao thì hôm nay hắn tới đây là vì có chuyện quan trọng, hắn không thể chỉ một trận thắng lợi đã định mà dùng miệng lưỡi phá hỏng chuyện.

Đúng như Khương Huy Anh suy nghĩ, một ngàn một trăm người của bộ tộc Hoàng Linh ở Trường Bình huyện đã bị giết chết chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, bên trong thực sự có chuyện ẩn giấu.

Đúng là Diệp Chân đã phái Hư Không Liệp Vương Phong Cửu Mạch đi qua đó, ngoài ra còn có một trăm ba mươi vị Tuần Tra Thần Tướng dưới trướng, hai ngàn Tuần Tra Thần Liệp, Vân Dực Hổ vương tiểu Miêu và Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh đợi ở vùng gần đó, một khi bọn hắn nhận được mệnh lệnh sẽ bắt đầu đánh bất ngờ.

Chính như Khương Huy Anh suy nghĩ, thực ra nếu sớm có phòng bị từ trước thì Hư Không Liệp Vương và Tuần Tra Thần Tướng cũng không quá đáng sợ.

Tuy nhiên, nếu có thêm một radar sống nhưu Đại Nhị Đóa Nhiếp Đinh thì hoàn toàn khác.

Với sự trợ giúp định vị chính xác và cảnh báo sớm của Thiên m thần thông, Tuần Tra Thần Liệp và Tuần Tra Thần Tướng trời gần như là hai cái gai, thậm chí là ba cái gai kiểu mẫu trong việc săn bắn chính xác, trong thời gian ngắn nhất giết một ngàn tinh nhuệ mà không tốn hao một sợi lông tóc nào đã làm cho Khương Huy Anh khiếp sợ.

Hình thức tác chiến này, dù không có phòng bị trước vẫn có thể đánh lại được, một khi địch nhân chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không hiệu quả như vậy.

Hơn nữa, trước đây Diệp Chân cũng đã thổi phồng sức mạnh của Tuần Tra Ti dưới trướng mình.

Trên thực tế, cho tới tận bây giờ, Hư Không Liệp Vương dưới trướng của Diệp Chân vẫn luôn chỉ có mỗi một người là Phong Cửu Mạch. Còn Tuần Tra Thần Tướng cũng phải là ba trăm người, số lượng thực sự chỉ có một trăm người.

Ngược lại là Tuần Tra Thần Liệp, trước mắt có hai ngàn người, nhưng không có tới tận ba ngàn người như Diệp Chân khoe khoang.

Tuần Tra Thần Liệp và Tuần Tra Thần Tướng thực sự rất khó bồi dưỡng.

Cho nên Diệp Chân phóng đại số lượng nhiều lên là vì muốn làm cho Khương Huy Anh khiếp sợ, tuần tra ti nhân mã dưới trướng hắn có thể đủ uy hiếp các cao thủ của bộ tộc Hoàng Linh không thể ra khỏi hai quận.

Dựa vào cách này mới có chỗ cho giao dịch.

Cũng ngay tại lúc này.

- Ta không có nhiều yêu cầu. Ta muốn biết con đường chuyển giao không gian và lối đi đến Hoàng Linh giới. Chỉ cần Nhị công chúa điện hạ nói cho ta biết cái này, ta có thể rút nhân mã tuần tra ti đã bố trí ở trong hai quận về, cam đoan trong vòng mười năm sẽ không xâm chiếm!