Chương 2840 Bị nhìn chằm chằm
Khương Huy Anh đột nhiên nổi cáu. Mặc dù nàng là người rất khôn khéo nhưng trong lúc nhất thời nàng cũng không quyết định chắc chắn được.
Nên tin tưởng lí do thoái thác của Diệp Chân hay là không tin?
Ngay lúc nàng đang do dự, Diệp Chân lại lên tiếng:
- Ồ, đúng rồi, bây giờ Nhị công chúa điện hạ nên thông báo cho quân đội đang đóng giữ ở huyện Trường Bình một chút đi, chắc là vẫn còn kịp đó.
Khương Huy Anh rất không vui vẻ chấp nhận lời đề nghị cảu Diệp Chân. Loại chuyện này, thà rằng tin là có chứ không thể không tin. Mỗi một tộc nhân trong bộ tộc Hoàng Linh của nàng đều rất quý giá.
Thần niệm vừa động, Khương Huy Anh lập tức lấy ra một chiếc mâm tròn tinh xảo được làm bằng lõi gỗ với năm màu khác nhau từ không gian trữ vật. Khoảnh khắc hồn quang của Nguyên Linh Ngũ Sắc hùng vĩ tràn vào, lõi gỗ năm màu tinh xảo đã làm cho chiếc mâm tròn sáng lên ngũ thải quang hoa.
Tuy nhiên, sau hai nhịp thở, một giọng nói hùng hồn vang lên từ trong chiếc mâm tròn lõi gỗ ngũ sắc.
- Trường Bình Thành Thủ - Khương Phóng Chi xin nghe theo chỉ thị của Nhị công chúa điện hạ.
Giọng nói uy nghiêm này khiến trong lòng Khương Huy Anh an tâm hơn chút, nàng liếc mắt nhìn Diệp Chân một cái, lúc này mới nhỏ giọng giao phó:
- Từ giờ phút này trở đi toàn quân phải đề phòng chiến đấu, đặc biệt cẩn thận không gian dao động, cẩn thận ám sát.
- Không gian dao động và không gian ám sát?
Khương Phóng Chi rùng mình:
- Nhị công chúa điện hạ nhận được tin tức gì sao?
Tình báo có thể nói lại địa điểm…
Một chữ - điểm- còn chưa nói xong, trong mâm tròn lõi gỗ ngũ sắc đột nhiên truyền tới tiếng kêu rên, có tiếng xì xì của máu tươi bắn ra.
Ngay lập tức, sắc mặt Khương Huy Anh đại biến, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn qua lõi gỗ ngũ sắc, nhưng lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khương Huy Anh biết rõ, Trường Bình Thành Thủ, Khương Phóng Chi, là một vị tộc nhân Đạo Cảnh của Hoàng Linh tộc, lúc này hắn đang bị kẻ thù rất mạnh tấn công và đã bị thương.
Cao thủ so chiêu, chỉ chút xao nhãng nhỏ cũng có thể dẫn đến thất bại.
Vì vậy, cho dù lúc này Khương Huy Anh đang rất lo lắng, nhưng nàng không dám phát ra tiếng động nào làm Khương Phóng Chi phân tâm.
Giờ phút này đối với Khương Huy Anh mà nói, thời gian một ngày bằng một năm. Mỗi tích tắc, mỗi một hơi thở đều trở nên dài vô cùng dài dằng dặc.
May mắn là, hình như cuộc chiến ở phía đối diện cũng không kéo dài.
Sau khoảng hai nhịp thở, từ trong chiếc mâm lõi gỗ ngũ sắc truyền đến tiếng thở hổn hển khẩn trương của Khương Phóng Chi.
- Nhị công chúa điện hạ, kẻ địch tập kích!
- Là kẻ địch nào?
Khương Huy Anh hỏi.
- Hư Không Liệp Vương, là một Hư Không Liệp Vương?
- Hiện tại hắn đang ở đâu? Ngươi thế nào rồi?
- Nhị công chúa điện hạ, chỗ thuộc hạ bị đánh bất ngờ, thân thể bị thương không nhẹ, nhưng không nguy hiểm đến đến tính mạng.
Còn Hư Không Liệp Vương, sau hai đòn liên tiếp ám sát ta ngay chỗ này, trong nháy mắt hắn đã biến mất, thuộc hạ đang dốc toàn lực tìm kiếm.
Lúc này, vẻ mặt của Khương Huy Anh trở nên vô cùng kinh ngạc:
- Các ngươi nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể có bất kỳ sự khinh thường nào khi đối mặt với Hư Không Liệp Vương. Ngay lập tức, tập hợp tất cả tộc nhân trong thành, tất cả tộc nhân canh giữ cùng một chỗ, lập đội mà đi, như vậy bọn hắn mới không có cơ hội đánh lén.
- Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm ngay.
Giọng nói Khương Phóng Chi tràn đầy căng thẳng, hắn nhớ tới một kích vừa rồi của Hư Không Liệp Vương, cho tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa tỉnh hồn.
Cuộc trò chuyện qua mâm tròn lõi gỗ ngũ sắc đột ngột bị gián đoạn, Khương Huy Anh lạnh lùng nhìn về phía Diệp Chân:
- Ngươi có ý gì?
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Diệp Chân vô tội buông tay:
- Lúc đầu ta muốn dùng chuyện này để làm giao dịch với Nhị công chúa điện hạ, nhưng Nhị công chúa điện hạ lại không tin ta, cho nên ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc chứng minh một chút trước đã.
Nói xong, Diệp Chân còn tiến đến trấn an Khương Huy Anh:
- Nhị công chúa điện hạ không cần phải lo lắng, có lẽ không bao lâu nữa, người bên kia sẽ truyền đến tin chiến sự thôi.
Lời vừa nói, sắc mặt Khương Huy Anh lại đại biến lần nữa, nàng bắt đầu lo lắng nhìn chiếc mâm tròn lõi gỗ ngũ sắc trong tay. Nàng muốn nhận được tin tức mới nhất, nhưng bây giờ nàng không dám tự tiện liên lạc quấy rầy Khương Phóng Chi đang ở trong khi mấu chốt.
- Hư Không Liệp Vương, sao Hư Không Liệp Vương có thể dưới trướng ngươi được?
Cho tới giờ phút này, Khương Huy Anh vẫn còn có chút không tin lời Diệp Chân nói.
- Nhị công chúa điện hạ, dưới trướng của ta không chỉ có mỗi Hư Không Liệp Vương mà còn có ba trăm Tuần Tra Thần Tướng và hai ngàn Tuần Tra Thần Liệp.
Diệp Chân nói.
Khương Huy Anh vẫn không tin lý do này của Diệp Chân, con số mà Diệp Chân nói thực sự rất kinh người.
Trong lúc nàng còn đang nghi hoặc, đột nhiên có một đạo phù quang từ trên trời giáng xuống rồi rơi vào tay Diệp Chân.
Diệp Chân hơi động thần niệm một chút, sau đó hắn mỉm cười giơ ngọc giản trong tay rồi tiến về phía Khương Huy Anh:
- Chiến báo đến rồi, Nhị công chúa điện hạ có muốn biết hay không?
Nghe vậy, hô hấp của Khương Huy Anh càng trở nên gấp rút, căng thẳng.
- Trận chiến này, chúng ta đã thu hoạch được chín mươi bốn Giới Vương cảnh trong bộ tộc Hoàng Linh của quân phòng thủ Trường Bình huyện, giết chết ngàn Huyền Cung cảnh của tộc nhân Hoàng Linh. Theo lệnh, chỉ có Trường Bình Thành Thủ, Khương Phóng Chi bị thương nặng.
Sau khi đọc xong quân báo, Diệp Chân còn giải thích thêm một câu:
- Là do bản soái ra lệnh cho bọn hắn chỉ có thể làm trọng thương chứ không thể giết Khương Phóng Chi. Cho nên lúc này hắn mới giữ được một mạng. Còn sáu tên Giới Vương cảnh của tộc nhân Hoàng Linh nữa, bởi vì bọn hắn đã đến bên cạnh Khương Phóng Chi, mà theo lệnh của ta thì không thể giết Khương Phóng Chi. Người Tuần Tra Ti dưới trướng ta sợ ra tay bức ép quá sẽ có thương vong, cho nên mới tha cho bọn hắn một mạng. Trong trận chiến này, người Tuần Tra Ti dưới trướng ta không hề mất một sợi lông nào!
- Chuyện đó không thể nào! Ta không tin!
Trái tim Khương Huy Anh như bị ai đó bóp lấy, miệng mở lớn thở dốc, nàng hét ầm lên.
- Nhị công chúa điện hạ sẽ tin ngay thôi.
Diệp Chân vừa dứt lời, chiếc mâm tròn lõi gỗ ngũ sắc trong tay Khương Huy Anh chợt sáng lên quang hoa, sau đó, giọng nói vô cùng thống khổ của Khương Phóng Chi lại vang lên.
- Công chúa điện hạ, chúng ta đột nhiên bị ám sát bởi một số lượng lớn Tuần Tra Thần Tướng và Tuần Tra Thần Liệp, toàn bộ quân đều bị diệt sạch. Hiện nay còn có chưa đến mười người có thể tập trung ở bên cạnh ta…
Khương Huy Anh có thể không tin quân báo của Diệp Chân, nhưng nàng không thể không tin lời của chính tộc nhân mình.
Báo cáo khẩn cấp này lập tức đã làm cho Khương Huy Anh kinh hãi, trực tiếp ngây ra như phỗng!
Đây chắc chắn là một tổn thất vô cùng to lớn đối với bộ tộc Hoàng Linh, lần nữa tiến vào Hồng Hoang Đại Lục hàng vạn năm về sau.
Trước đây, trong cuộc chiến giữa người và ma, bộ tộc Hoàng Linh chỉ tổn thất bốn năm trăm người mà thôi, vậy mà chuyện này đã làm cho Khương Huy Anh đau lòng không thôi.
Nhưng bây giờ, nàng không làm gì được, Diệp Chân vừa mở miệng một cái, gần một ngàn một trăm người trong bộ tộc Hoàng Linh bọn hắn đã bị giết chết.
Đây thực sự là!
Sau nỗi khiếp sợ ngắn ngủi, Khương Huy Anh đột nhiên bạo phát, nàng đập bàn một cái, mắt phượng trừng trừng trào ra luồng sát khí phóng về phía Diệp Chân.
- Họ Diệp, ngươi cũng dám thật sự hạ độc thủ! Hôm nay... Hôm nay ngươi đừng mơ sẽ sống rời khỏi nơi này!
Khương Huy Anh nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Chân.
Gần như ngay lúc Khương Huy Anh hét lên, gần một trăm đạo khí tức Đạo Cảnh lại đột nhiên bạo phát ra tứ phía, lần này, gần trăm đạo khí tức Đạo Cảnh phóng thẳng về phía Diệp Chân không chút che giấu.
Gần trăm vị Đạo Cảnh của bộ tộc Hoàng Linh đã xuất hiện bên ngoài đại điện nơi Khương Huy Anh đang mời khách, bọn hắn đang căm tức nhìn Diệp Chân, chỉ cần Nhị công chúa hạ lệnh, bọn hắn chắc chắn sẽ xông lên đầu tiên, đánh chết Diệp Chân.