← Quay lại trang sách

Chương 2847 Kế hoạch thần trợ công (1)

Vừa dứt lời, sát ý trên thân ba người tung hoành, linh lực dâng trào, pháp tắc lực lượng dị động. Trong cảm giác của Diệp Chân, ba hệ sức mạnh hỏa, thủy, mộc giữa thiên địa đã hoàn toàn tiêu thất trong Nguyên linh cảm giác của hắn.

Trong đôi mắt Diệp Chân hiện lên vẻ khiếp sợ, không ngờ ba người này tại phương diện tạo nghệ hỏa, thủy, mộc ba hệ thiên địa pháp tắc lại cường hãn như vậy.

Vừa lên tới đã khống chế ba hệ linh lực hỏa, thủy, mộc giống như Diệp Chân khống chế biển trước đây.

Cái này làm cho Diệp Chân không cách nào điều động linh lực ba hệ từ trong thiên địa được.

Phải biết rằng, võ giả Đạo Cảnh tiêu hao lực lượng để sử dụng thần thông bí pháp, một phần là tu vi của bản thân, một phần là rút ra từ trong thiên địa nguyên khí.

Đây cũng là khi đại chiến với Thủy tộc, do Diệp Chân khống chế biển chiếm giữ ưu thế nên mới có thể đánh đâu thắng đó.

Nhưng Diệp Chân không ngờ, gậy ông đập lưng ông tới quá nhanh.

Chưa tới một tháng mà hoàn cảnh xấu tương tự lại xuất hiện ở trên người hắn.

Ba người này còn chưa ra tay, chỉ là thôi động pháp tắc lực lượng ba hệ thiên địa mà đã phế bỏ hơn phân nửa chiến lực của Diệp Chân.

Trước mắt thì chiến lực cường đại nhất của Diệp Chân chính là Hỏa hệ, Thủy hệ, nếu không thể điều động nguyên lực từ trong thiên địa, uy năng của những thần thông bí pháp này ít nhất giảm bớt một phần ba, thậm chí là một nửa.

- Khoan đã! Có phải ba vị có Hoang là tên lót, tồn tại ở trung tâm của Thiên Miếu không?

- Không sai, còn tính là có chút kiến thức!

Hoang Sí gật đầu:

- Nhưng mà ta đã thấy rất nhiều người như ngươi, muốn kéo dài thời gian à, không có cửa đâu!

Hoang Sí cười lạnh một tiếng, vung tay lên, quang diễm giữa thiên địa kịch biến, ba người cùng nhau đánh tới Diệp Chân.

Sắc mặt Diệp Chân lần nữa kịch biến, hắn vốn định dùng ngôn ngữ cắt đứt công kích của ba người, vụng trộm thôi động m Dương Ngũ Hành ấn.

m Dương Ngũ Hành ấn có thể trấn áp lực lượng ngũ hành, hẳn là có thể đoạt lại quyền khống chế một bộ phận thiên địa nguyên khí, có thể để Diệp Chân giảm bớt một phần tình trạng quẫn bách trước mắt.

Nhưng không ngờ, ba lão giang hồ này căn bản không cho hắn cơ hội.

Vừa ra tay chính là toàn lực oanh sát.

Hơn nữa là ba kiện Hậu Thiên Linh Bảo tính công kích, ra tay cực kỳ sắc bén.

Trong lúc nhất thời, Diệp Chân chỉ có thể toàn lực ứng phó, Hắc Thủy Long Hồn trong Đạo Cung trường rống, Long Hồn giáp quanh thân hiện lên, bị Diệp Chân thôi động đến trạng thái cực hạn.

Lúc này không thể tránh né được nữa, Diệp Chân chỉ có thể đón đỡ.

Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn bay ra trước tiên.

Nhưng muốn mạng chính là, ở đây là trên bầu trời, Diệp Chân căn bản không cách nào mượn lực lượng địa mạch sông núi, dẫn đến uy năng của Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn đại giảm.

Chỉ là miễn cưỡng đỡ được toàn lực công kích của Hoang Sí và Hoang Mãn, Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn bị oanh trở thành một vệt sáng, mặt ngoài hiện lên vô số vết rạn, cuối cùng bay trở về trong cơ thể Diệp Chân.

Một kích cuối cùng của Hoang Cực đánh nát bấy kiện Đại Thánh linh quang khải mà Diệp Chân mới mặc.

Chỉ mới đối mặt một kích thôi mà Diệp Chân đã bị thương không nhẹ, máu tươi liên tục phun ra.

Một kích kết thúc, ba người Hoang Sí, Hoang Cực, Hoang Hải liếc nhìn nhau, trong đôi mắt hiện lên thần sắc khó tin.

Một kích do ba người bọn hắn liên thủ, đừng nói là Đạo Cảnh sơ kỳ, ngay cả cường giả Đạo Cảnh hậu kỳ cũng phải đương trường nuốt hận, thế mà tên Diệp Chân này lại chỉ phun một ngụm máu.

Sắc mặt ba người trở nên nghiêm túc một chút, thu hồi khinh thường chi tâm khi tiếp vào nhiệm vụ trước đó, từng người hết sức chăm chú toàn lực vây công Diệp Chân.

Diệp Chân chỉ mới đau khổ ứng phó mấy hơi đã cảm thấy hết sức khó khăn.

Có thể nói, đây là thời khắc chật vật nhất của Diệp Chân.

Đặc biệt là ba người này tiếp ứng lẫn nhau, công kích phối hợp liên miên không dứt, làm cho Diệp Chân ứng phó mệt mỏi cực kỳ, căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để phản kích, chỉ có thể bị động chịu động.

Diệp Chân biết, cứ tiếp tục như vậy thì hôm nay hắn chỉ có một con đường chết, tuyệt không sinh cơ!

Diệp Chân cũng là người sát phạt quả tuyệt, sống chết ở ngay trước mắt, hắn lập tức có quyết đoán.

Lại đón lấy một kích lần nữa, phát ra một tiếng kêu đau, khi Long Hồn giáp ngoài thân nứt toạc trong nháy mắt, trước người Diệp Chân đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy quang môn.

Không để ý tới sự chấn kinh của ba người Hoang Sí, Hoang Mãn, Hoang Cực, Diệp Chân đâm đầu vào trong vòng xoáy quang môn, biến mất không thấy đâu.

Nhìn Diệp Chân biến mất, ba người Hoang Sí, Hoang Mãn, Hoang Cực đưa mắt nhìn nhau, rất là bất ngờ.

- Dưới Định Không Ngân phù do Tạo Hóa thần nhân luyện thành, bất luận không gian độn pháp nào cũng vô hiệu, không cách nào xuyên qua không gian.

Hoang Sí nói với vẻ mặt tự tin.

- Như vậy khả năng duy nhất chính là thông đạo hai giới, vòng xoáy quang môn này là một cái thông đạo hai giới, tên Diệp Chân này hẳn là đã trốn vào một tiểu thế giới.

- Có lẽ là bảo bối nào đó của hắn kèm theo tiểu thế giới, hoặc cũng có khả năng là tiểu thế giới luyện chú trong cơ thể hắn.

Áo xanh Hoang Cực phân tích.

Áo lam Hoang Mãn lại chỉ vào vòng xoáy quang môn vẫn chưa tiêu tan, nghi ngờ:

- Vậy các ngươi nói một chút, vì sao vòng xoáy quang môn này đến bây giờ vẫn chưa biến mất?

Ba người Hoang Sí nhìn vòng xoáy quang môn vẫn còn tồn tại tới bây giờ sau khi Diệp Chân biến mất, cả ba đều không nói gì.

Bởi vì trong tình huống sinh tồn bình thường, sau khi đào tẩu thì phải nhanh chóng đóng thông đạo hai giới lại, miễn cho địch nhân thừa cơ đuổi vào.

Nhưng tên nhãi Diệp Chân này, người thì trốn rồi, thông đạo hai giới lại không đóng lại, rốt cuộc là muốn làm cái gì?

- Cạm bẫy? Mồi nhử? Hay là tên nhãi này trốn rồi không cách nào đóng lại thông đạo hai giới?

Hoang Cực cười lạnh.

- Dưới tình huống bình thường, nếu thông đạo hai giới có thể mở ra thì tất nhiên là có thể đóng lại, trường hợp không cách nào đóng được rất ít xuất hiện, hơn nữa tên nhãi Diệp Chân này rất khôn khéo, hẳn là sẽ không phạm loại sai lầm này.

Hoang Mãn nói.

- Nói như vậy, đây là một mồi nhử hoặc là cạm bẫy à? Hoặc có lẽ là, tên Diệp Chân này đang ở sau thông đạo hai giới chờ chúng ta?

Hoang Sí cười lạnh, nhìn về phía hai lão đầu khác.

- Các ngươi có dám đi vào không?

Nghe vậy, Hoang Mãn và Hoang Cực đồng thời cười ha ha.

- Ba người chúng ta liên thủ, đừng nói là thiên quân vạn mã, ngay cả Tạo Hóa thần nhân cũng không sợ.

- Cho dù sau lưng thông đạo hai giới này là một tiểu thế giới mà Diệp Chân có thể chưởng khống pháp tắc lực lượng, ba người chúng ta liên thủ cũng có thể nhẹ nhõm phá giải!

- Vậy thì tiến vào?

- Tiến vào!

Trong nháy mắt, thân hình của ba cái đầu trọc bóng lưỡng lóe lên, biến mất ở trong thông đạo lốc xoáy mà Diệp Chân lưu lại.

Rống!

Gào!

Cơ hồ là cả ba vừa tiến vào trong nháy mắt, dao động lực lượng kinh khủng lập tức đánh thẳng về phía ba người, Hoang Sí vọt vào đầu tiên là người đứng mũi chịu sào, một con quái vật tóc tai bù xù lao tới vung nắm đấm đánh bay hắn.

Nhìn qua rất kinh khủng, nhưng Hoang Sí chỉ bị đánh bay, vết đỏ trên mặt chợt lóe lên.

- Oa, ở đây thật sự có một Tạo Hóa thần nhân?

- Hắc, khí tức âm nhu này, chẳng lẽ là thái giám của Đại Chu sao?

- Có chút giống, đã lâu rồi không có làm một trận với Tạo Hóa thần nhân, nói không chừng hôm nay có thể giãn gân giãn cốt một chút!

Đụng tới Tạo Hóa thần nhân Đồng Phù đã đã mất đi thần trí do trúng độc của Vạn Niên Oán Độc Châu, ba người Hoang Sí, Hoang Mãn, Hoang Cực lại không chút lo sợ, ngược lại ai nấy đều vung tay vung chân, kích động, rất nhanh nhào tới đánh nhau với Đồng Phù.