Chương 2846 Tiểu Miêu bị thương
Bởi vì Tiên thiên linh bảo thập nhị nguyên thần Chư Thiên Bảo Châu tổn thương vẫn không có khôi phục, cho nên bây giờ Diệp Chân không đến vạn bất đắc dĩ thì sẽ không vận dụng A Nguyên, miễn cho việc dùng quá nhiều khiến thương thế tăng thêm, tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển.
Cho nên từ Phong Châu quay lại Bắc Hải quận, Diệp Chân là cưỡi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.
Hiện giờ tu vi của Tiểu Miêu vẫn không có đột phá, nhưng tu vi lại càng thâm hậu hơn, một lần Phá Hư thần thông là có thể xuyên thẳng qua hư không mười hai vạn dặm, đây là chỗ tốt do cùng Phong Cửu Mạch đồng tu Huyễn Tâm Vấn Đạo bí pháp, dưới tình huống khẩn cấp, Tiểu Miêu có thể một hơi thi triển Phá Hư ba mươi lần trở lên.
Cùng là vô cùng lợi hại.
Trên cơ bản, vừa bay vừa thi triển Phá Hư thần thông, ban ngày Diệp Chân đã vượt qua khoảng cách hơn mấy ngàn vạn dặm, quay lại Bắc Hải quận.
Một đường bay qua, từ dưới thiên khung quan sát phong cảnh Hồng Hoang đại lục, cũng coi như là một loại tu tâm khó được.
Chiến sự Thủy tộc cơ bản đã kết thúc, chiến sự Ma tộc tàn quân Bình Nghi Quân thành và Trường Lăng quận cũng không có biến hóa gì, chủ lực Trấn Hải quân ở trong Bắc Hải quận thành, chờ Diệp Chân đích thân đến, tiến hành đại hội phong thưởng sau chiến tranh, cho nên lần này Diệp Chân thẳng về Bắc Hải quận.
Thời gian bay nhanh, tiểu Miêu phi cũng không chậm, rất nhanh đã cách Bắc Hải quận thành không xa. Khi chỉ còn cách Bắc Hải quận thành khoảng năm mươi vạn dặm, Tiểu Miêu bắt đầu thi triển Phá Hư thần thông lần nữa.
Cánh thịt rung lên, hư không phía trước khẽ chấn động, Tiểu Miêu như cá gặp nước, lặng yên không tiếng động trốn vào trong hai lớp không gian.
Diệp Chân được tiểu Miêu chở vào hai lớp không gian lại không có phát hiện, ngay khi tiểu Miêu thi triển Phá Hư thần thông, hư không bị chấn động trong nháy mắt, một loại khí thế không tên cũng bị chấn động nhè nhẹ.
Phương xa, tại đỉnh núi nào đó cách Bắc Hải quận thành mười vạn dặm, có ba vị lão giả đầu bóng lưỡng râu trắng bồng bềnh đang khoanh chân ngồi ở chỗ đó đồng thời mở mắt.
Dẫn đầu là lão giả áo đỏ, hắn liếc mắt nhìn khay bạc che kín ô lưới trước mặt, khinh thường nói:
- Loại Hậu Thiên Linh Bảo phế vật như Cửu Cửu Hư Tướng Bàn cũng chỉ có chút tác dụng vào lúc này, thật không biết lúc trước cái tên luyện chế món đồ chơi này nghĩ như thế nào, cái này không phải là lãng phí thiên tài địa bảo sao?
- Hoang Sí, dài dòng cái gì, nhanh chóng định vị đi, tiếp đó thôi động Linh Bảo, làm trễ nải chính sự, mặc dù Hồng Nho tiểu tử kia so về tuổi tác thì nhỏ hơn chúng ta, nhưng bối phận lại cao hơn nhiều, lão phu không muốn bị hắn thu thập, mất mặt.
Một vị lão giả đầu trọc mặc áo lam tên là Hoang Mãn lên tiếng, nghe vậy vị lão giả khác tên là Hoang Cực gật đầu lia lịa.
Áo đỏ Hoang Sí bình tĩnh lấy ra một tấm phù bài màu trắng loá mắt:
- Sợ cái gì, ba lão gia hỏa chúng ta ra tay, sao có thể thất bại được?
- Đã định vị xong, hướng tây nam, cách mười tám vạn dặm.
- Thực lực của tiểu tử kia không đáng sợ hãi, nhưng nghe nói trơn trượt khó bắt được, có chút khó chơi, vì mặt già của chúng ta, tốt hơn là nên cẩn thận một chút.
Hoang Cực một thân áo lục nhấn mạnh.
Hoang Sí khinh thường nhìn lướt qua Hoang Cực, Hoang Mãn ở đối diện, ngoài miệng thì làu bàu hai người này, nhưng dưới tay lại không chậm chút nào.
Linh lực bàng bạc vô cùng ập vào trong phù bài trắng loá kia, hắn thấp quát một tiếng:
- Đi!
Phù bài trắng loá kia hóa thành một con Ngân Long bay về phía tây nam, chớp mắt hóa thành ngân quang tản ra đầy trời.
- Thật không biết tiểu tử họ Hồng kia nghĩ gì, đối phó một tiểu gia hỏa như thế lại còn dùng Định Không Ngân phù do nhóm thần quân tự tay luyện thành.
Ngoài miệng nói như thế, ba người Hoang Cực lại đứng dậy, hơi vẫy tay, chớp mắt đã biến mất.
Cùng thời khắc đó, sau một lần Phá Hư, phi hành trăm hơi thở, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lại thi triển Phá Hư thần thông một lần nữa.
Như bình thường, cánh thịt khẽ nhúc nhích một chút, một cái động phía dưới Phá Hư thần thông hiện ra, tiểu Miêu như thường ngày lao đầu về hư không.
Nhưng khoảnh khắc vừa mới lao tới, sắc mặt Diệp Chân bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt của tiểu Miêu cũng trở nên vô cùng kinh hoảng.
Tại một chớp mắt này, vô luận là Diệp Chân hay là Tiểu Miêu đều bỗng nhiên phát hiện, sau khi thi triển Phá Hư thần thông, hư không không hề rung động rồi mở ra thông đạo không gian giống phía trước.
Hơn nữa trong cảm giác của Diệp Chân và TIỂU Miêu, không gian trước mắt đột nhiên ngưng tụ thành thực chất.
- Cẩn thận!
Diệp Chân vội vàng gào to, vung tay lên, chỉ kịp bố trí mấy tầng thủy linh lá chắn ở trước đầu Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu sợ hãi cũng theo bản năng cấp bách giảm tốc độ.
Bởi vì lúc trước Tiểu Miêu vẫn luôn bảo trì cao tốc phi hành, trong lúc đó thì Phá Hư và phi hành có thể tùy ý hoán đổi, nhưng vấn đề là, một khi hư không mà Tiểu Miêu có thể tùy ý qua lại biến thành thực chất, như vậy cao tốc phi hành một khi đụng vào, hậu quả thật là không dám tưởng tượng.
Tốc độ đó, đụng đầu mình thành nát bấy cũng là rất có khả năng.
Nếu thật là như thế, Tiểu Miêu có thể sẽ trở thành yêu thú đầu tiên thi triển thiên phú thần thông đâm chết chính mình.
Phịch một tiếng, không gian phía trước như là cương kiêu thiết chú, khi Tiểu Miêu thu thế không được mà đụng mạnh vào, phát ra tiếng vang ầm ầm, không gian lại không chút sứt mẻ nào.
Dù cho tiểu Miêu cấp bách giảm tốc độ thì cũng không cách nào trong nháy mắt giảm về con số không được.
Lá chắn thủy linh mà Diệp Chân bố trí ở trước đầu tiểu Miêu bốc hơi hết do cú va chạm mạnh, đừng nói là tiểu Miêu, ngay cả Diệp Chân bỗng nhiên đụng phải không gian cứng rắn như sắt thép kia, ngũ tạng lục phủ đều có một loại cảm giác chen chúc thành một đống.
Có điều Diệp Châm tu luyện Hắc Long Bá Thể có được cường đại nhục thân, cho nên hắn chỉ cảm thấy không thoải mái một chút mà thôi, vận chuyển một ngụm linh lực là hoàn toàn khôi phục.
Nhưng mà tiểu Miêu hơi thảm, máu tươi bắn trên đỉnh đầu, Diệp Chân thậm chí nghe được tiếng xương sọ nứt gãy răng rắc.
Kịch chấn qua đi, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Nhìn tiểu Miêu trọng thương hôn mê, trong lòng Diệp Chân trào ra sự phẫn nộ không cách nào hình dung được, nhưng Diệp Chân vẫn cực kỳ tỉnh táo, một tay phất lên, vớt lấy tiểu Miêu hôn mê đang ngã xuống hư không.
Thần niệm đảo qua, trong lòng hắn thoáng buông lỏng, tuy thương thế của tiểu Miêu rất nặng, nhưng cũng không có nguy hiểm đến sinh mệnh, không đến mức hủy hoại nhục thân.
Tiện tay đưa Vân Dực Hổ Vương TIỂU Miêu vào Thận Long Châu không gian, Diệp Chân vừa mới ngẩng đầu, ba hướng quanh người đã xuất hiện ba lão giả đầu trọc mặc áo màu khác nhau, bọn hắn đứng ở trên cao, dùng một loại ánh mắt kỳ dị đánh giá Diệp Chân.
Nhưng điều khiến Diệp Chân khiếp sợ hơn là khí tức tu vi sâu như biển của ba người.
Đạo cảnh đỉnh phong!
Đây là ba vị tuyệt thế cường giả Đạo Cảnh đỉnh phong nửa bước Tạo Hóa, khí tức của mỗi một người đều không thua kém Đông Dương Ly Ca đã bước vào Tạo Hóa cảnh.
Càng muốn chết hơn là, ba người này chỉ là tùy tùy tiện tiện đứng ở ba hướng, khí tức của bọn hắn gộp lại hình như bao trùm toàn bộ phương thiên địa này.
Khí tức của ba người liên kết thành một, mang đến cho Diệp Chân một sự áp chế cực độ, khiến hắn có một loại cảm như mình là sâu kiến.
Nguy hiểm!
Khí tức của ba người làm Diệp Chân có một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.
Trong chớp mắt, trong đầu Diệp Chân ngàn kết bách chuyển, lập tức lóe lên vô số suy nghĩ.
Kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến.
Không gian đột nhiên ngưng đúc, ba người này lại đột nhiên xuất hiện bao vây Diệp Chân, nhìn thế nào cũng không thể nào là thỉnh Diệp Chân đi uống trà.
- Ba vị là Tôn Giả của Thiên Miếu?
Diệp Chân cũng không có vội vã động thủ, ngược lại lên tiếng hỏi trước.
Nhưng thần niệm cũng đã bắt đầu điên cuồng thôi động, suy nghĩ phương pháp đối phó với kẻ địch.
- Bản tọa Hoang Sí!
- Bản tọa Hoang Mãn!
- Bản tọa Hoang Cực, nhận được lệnh, đặc biệt tới đây để tiễn Diệp nguyên soái lên đường.