Chương 2863 Bản Tính
Sau khi một đám Đạo cảnh kiểm tra nhẫn trữ vật xong xuôi, Khương Huy Anh đột nhiên nói:
- Bắt đầu đi!
Trong chớp mắt, trên trăm đạo thần niệm Đạo cảnh vọt ra rồi đảo qua trên thân từng người Linh Tử Linh Nữ.
Thần niệm một người kiểm tra không tính là gì, đây là một trăm Đạo cảnh dùng thần niệm kiểm tra một lần.
Thân thể từ trong ra ngoài cửa Diệp Chân giống như bị trăm đạo thần niệm quét sạch một lần, cơ hồ không thể che giấu được bí mật gì.
Cái này làm Diệp Chân thầm hô may mắn.
Nếu không phải hắn để cho Thận Long Nguyên Linh A Sửu dùng Thái Cổ thận khí che giấu kinh mạch vô cùng cường đại trong cơ thể mình, e rằng chỉ bằng một lớp thần niệm kiểm tra này thì Diệp Chân đã bị lộ tẩy.
Cuối cùng, khi một đợt ngũ thải hà quang đảo qua trên thân mọi người, cuối cùng nỗi lòng lo lắng của Diệp Chân đã buông xuống.
Đó là thần niệm bàng bạc vô song của Hoàng Linh nhị công chúa Khương Huy Anh.
- Nếu không có bất cứ vấn đề gì, vậy thì tụ tập lên đường thôi.
Khương Huy Anh nói xong, lại có gần hai ngàn nam hai ngàn nữ bị dẫn vào.
Mọi người hoảng sợ phát hiện, bốn ngàn nam nữ này đều là tráng niên, trên tay chân lại bị cột dây thừng.
Rõ ràng, đãi ngộ của nhóm người này cũng không phải là Linh Tử Linh Nữ giống như bọn hắn, mà là càng giống —— Nô lệ!
Đây là ý niệm hiện lên trong đầu tất cả mọi người —— Nô lệ!
Trừ một ngàn Linh Tử Linh Nữ bọn hắn ra, Hoàng Linh tộc còn muốn mang bốn ngàn nô lệ đi qua.
Một loại lửa giận không biết tên dâng trào từ đáy lòng Diệp Chân.
Mặc dù Hoàng Linh tộc là Thái Cổ Nhân tộc, nhưng vẫn không thoát được hai chữ Nhân tộc, bây giờ lại bắt Đại Chu Nhân tộc tới làm nô lệ, như vậy có khác gì Ma tộc đâu?
Trong chớp mắt, một chút hảo cảm đối với Hoàng Linh tộc của Diệp Chân bởi vì Thải Y có thể là Hoàng Linh tộc nhân tiêu tán không còn một mảnh.
Thời khắc này, Hoàng Linh tộc đã được Diệp Chân đánh ngang bằng Ma tộc nô dịch con dân Đại Chu
Nếu không phải Đạo cảnh nơi này quá nhiều, Diệp Chân còn muốn phát mệnh lệnh cho nhân mã Tuần Thiên Ti dưới quyền mình cứu những Đại Chu con dân bị biến thành nô lệ này ra ngoài.
- Nhị công chúa điện hạ, thuộc hạ đã chuẩn bị xong toàn bộ.
Khương Vân Đồ đột nhiên lên tiếng.
Hoàng Linh nhị công chúa Khương Huy Anh gật đầu, trong tay đột nhiên xuất hiện một khối ngọc giản đặc thù.
Khối ngọc giản này giống y như đúc khối ngọc giản mà Khương Huy Anh đưa cho Diệp Chân, cái này khiến trong lòng Diệp Chân bỗng nhiên khẽ động —— Thông Hành Phù.
Ngọc giản trong tay Khương Huy Anh phát sáng, trên bầu trời đột nhiên buông xuống một vệt sáng, một cái thông đạo không gian không quá lớn cực kỳ đột ngột xuất hiện ở phía trước Thất Thải Hoàng Thần điện.
Lúc này Nguyên linh khí tức bàng bạc của trên trăm Đạo cảnh Hoàng Linh tộc cũng kết thành một mảnh, giống như là một vòng bảo hộ, che giấu khí tức của thông đạo không gian đột ngột xuất hiện kia kín như bưng.
Nhìn trận thế này, Diệp Chân thầm hô may mắn, may mắn hắn không cần viên Thông Hành Phù kia.
Nếu như sử dụng, vậy thật sự chính là dê vào miệng cọp.
Ít nhất là phải đối mặt với cảnh tượng trăm Đạo cảnh vây quanh.
- Nhanh lên! Lập tức tiến vào thông đạo!
Khương Vân Đồ hét lớn.
Một ngàn Linh Tử Linh Nữ rất hăng hái bước về phía trước, nhưng mà bốn ngàn nô lệ lại khóc lóc không chịu đi vào, bọn hắn đã biết vận mệnh của mình như thế nào.
Khương Vân Đồ hừ lạnh một tiếng, thần niệm khẽ nhúc nhích, bốn ngàn nô lệ kia giống như bị gió lớn cuốn vào trong thông đạo không gian.
Sau đó, Khương Vân Đồ và một trăm tên thuộc hạ của hắn cũng nối bước theo sau.
Lúc này thông đạo không gian đã trở nên đầy ắp.
Diệp Chân lập tức có phán đoán, hạn mức cao nhất một lần vận chuyển của Hoàng Linh tộc thông đạo không gian hẳn là chừng năm ngàn người.
Sau khi Nhị công chúa Khương Huy Anh nhẹ nhàng bóp nát Thông Hành Phù trong tay, sau đầu trên trăm Đạo cảnh bốn phương tám hướng đồng thời rơi ra tứ sắc hoặc ngũ sắc Nguyên linh ánh sáng, điên cuồng tràn vào trong thông đạo không gian.
Trong nháy mắt, thông đạo không gian phong bế, vô số ánh sáng màu sắc sặc sỡ đột nhiên hiện lên ở trước mặt mọi người, bắt đầu tiến hành dịch chuyển không gian.
Thời gian trôi đi, trong lòng Diệp Chân càng ngày càng nóng vội.
Chia cách nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Chân cảm giác hắn càng ngày càng gần Thải Y.
Không biết Thải Y như thế nào rồi?
Có thay đổi dáng vẻ hay không?
......
Vô số tưởng niệm hiện lên trong lòng Diệp Chân.
Quang ảnh trôi nổi bốn phía khi không gian dịch chuyển cho người cảm giác về thời gian cực yếu.
Thời gian giống như trôi qua cực nhanh, lại giống như đình trệ tại chỗ.
Diệp Chân lại có biện pháp riêng.
Đôi mắt khép hờ, đếm số theo tần suất cố hữu của mình.
Khi Diệp Chân đếm tới ba ngàn chín trăm bốn mươi bảy, quang ảnh trôi nổi trước mắt lập tức tiêu tan, trói buộc ở trên thân mọi người cũng biến mất.
Đến nơi.
Chỉ là thời gian hơi dài, không ngờ lại hơn nửa canh giờ.
Điều này nói rõ, cho dù ở trong hỗn độn hư không, khoảng cách giữa Hoàng Linh giới và Hồng Hoang đại lục cũng khá xa xôi.
Mặc dù không gian dịch chuyển trận pháp có khác nhau, tốc độ dịch chuyển cũng không đồng nhất, nhưng Diệp Chân là tính toán theo tốc độ dịch chuyển đẳng cấp thấp nhất.
Nói cách khác, hơn nửa canh giờ dịch chuyển, nếu như dưới tình huống xấu nhất, coi như Diệp Chân có thể xác định phương hướng của Hồng Hoang đại lục trong hỗn độn hư không, gấp rút cưỡi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu lên đường thì cũng phải mất mấy chục năm, thậm chí một trăm năm.
- Xuất trận theo thứ tự.
Bên ngoài đại trận dịch chuyển là một sơn cốc xanh rì, khí hậu dễ chịu, nhưng phong cảnh lại rất khác Hồng Hoang đại lục.
Khắp núi khắp hang đều là đủ loại cây ngô đồng xanh đỏ cao to, tán cây thẳng vào hư không, hơi nghiêng xuống phía sơn cốc, giống như là dù bảo hộ, lại giống như nhà giam che đậy sơn cốc
Trên mặt đất lại là những đóa hoa đỏ, vàng, tím cực kỳ thấp bé, chúng và những cây ngô đồng cao lớn thẳng vào vân tiêu tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, cũng nói rõ cho đám người, đây là một thế giới khác biệt Hồng Hoang đại lục.
Một ngàn lẻ ba Linh Tử Linh Nữ lần đầu đạp lên mặt đất Hoàng Linh giới, trong đôi mắt tràn đầy kỳ dị và chờ mong.
Nhưng mà bốn ngàn nô lệ trẻ tuổi khi bước vào Hoàng Linh giới trong nháy mắt, phong thổ đồng dị nói cho bọn hắn rằng mình đã rời khỏi Hồng Hoang đại lục.
Từng người bật khóc, tiếng kêu than một mảnh.
Khương Vân Đồ lạnh lùng liếc qua, có thuộc hạ xông lên vung roi quất loạn.
- Nếu còn dám ồn ào, lập tức kéo ra ngoài chém.
Lúc này nỗi sợ hãi chiếm thượng phong, dưới đủ loại đả kích, lý trí đã đánh mất.
Bị roi đánh vào người, một bộ phận nô lệ thanh niên, đặc biệt là những cô gái càng khóc dữ dội hơn.
Khương Vân Đồ đen mặt, mười tên thuộc hạ bỗng nhiên rút kiếm dài bên hông ra, muốn giết người thị uy tại chỗ.
Mí mắt Diệp Chân bỗng nhiên giật nhẹ, thân hình thoắt một cái đã xuất hiện ở giữa đám nam nữ trẻ tuổi đang khóc kia.
- Đừng khóc, không phải còn có nhiều đồng bào như vậy đi cùng các ngươi sao?
Không biết lời khuyên của Diệp Chân có tác dụng hay không, nhưng mà lưỡi kiếm sáng như tuyết trong tay mười tên thuộc hạ của Khương Vân Đồ đã chém xuống đám người này.
Cử chỉ quả tuyệt tàn nhẫn như thế lập tức khiến những thanh niên nô lệ kia sợ hãi hét ầm lên.
Trong lòng Diệp Chân than thở một tiếng, máu của hắn, sau khi làm thượng vị giả nhiều năm như vậy vẫn không lạnh!
Diệp Chân linh hoạt phóng lên cao giống như chim én, linh lực trong lòng bàn tay xoay một cái, một tên Hoàng Linh võ sĩ chỉ cảm thấy có một loại lực lượng khiến thanh kiếm trong tay hắn rời đi.
Thanh kiếm sáng như tuyết ở trong tay Diệp Chân như là linh tiên, vô cùng xảo diệu xen kẽ va chạm, tiếng đinh đinh đang đang vang dội, thế mà lại chặn đón hết công kích của chín tên Hoàng Linh võ sĩ còn lại.
Linh lực ẩn chứa trong đó càng đánh lui từng tên Hoàng Linh võ sĩ này.
Khương Vân Đồ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Chân, thần quang trong mắt đại thịnh.