← Quay lại trang sách

Chương 2864 Vừa Đến Đã Có Chuyện

Đồng thời, năm tên võ giả Giới Vương Cảnh duy nhất trong đám thuộc hạ của Khương Vân Đồ cũng cùng nhau bước ra, khí thế hiển hiện vây quanh Diệp Chân.

Lần này Khương Vân Đồ trở về chỉ dẫn theo một trăm tên thuộc hạ, trong đó chỉ có năm vị Giới Vương Cảnh, còn lại đều là Huyền Cung Cảnh.

Trước mắt thì binh lực của Hoàng Linh tộc tại Hồng Hoang đại lục đang rất thiếu thốn, cho nên không cách nào mang nhiều.

Còn nữa, trở về tổ địa nhà mình, có thể xảy ra chuyện gì?

Có biến cố này dời đi lực chú ý, các nô lệ thanh niên vừa rồi còn sợ hãi vạn phần cũng nháy mắt ngừng khóc, sợ hãi nhìn mọi việc, bắt đầu lo lắng cho Diệp Chân.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thần sắc của Diệp Chân lại hơi biến đổi, bởi vì ngoại trừ thuộc hạ của Khương Vân Đồ, lúc này xung quanh sơn cốc còn có mấy ngàn thần niệm đang nhìn về phía hắn!

Trong mấy ngàn thần niệm đó, Đạo Cảnh Nguyên linh thần niệm có hơn mười vị, Giới Vương Cảnh khí tức mà Diệp Chân có thể phân biệt ước chừng có bốn trăm hoặc năm trăm, còn lại đều là Huyền Cung Cảnh khí tức.

- Trong sơn cốc này có trú quân!

Có được kết luận này, Diệp Chân không những không khiếp sợ mà còn mừng rỡ không thôi.

Bởi vì quy mô trú quân này không giống như là trại lính tạm thời, đặc biệt là dưới tình huống có mấy ngàn khí tức võ sĩ Huyền Cung Cảnh, trú quân ở đây càng giống như là cố định.

Nếu như đây là quân doanh cố định, vậy thì đại biểu cho một chuyện, thông đạo dịch chuyển không gian tạm thời giữa Hoàng Linh giới và Hồng Hoang đại lục ít nhất là cố định ở bên Hoàng Linh giới.

Cái này đối với Diệp Chân đã bắt đầu tìm kiếm đường về nhà là một tin tức tốt.

Nhìn năm tên Giới Vương Cảnh Hoàng Linh võ sĩ xông tới, Diệp Chân lại không hề hoảng loạn chút nào.

- Khương thống lĩnh, bị cưỡng ép rời xa cố thổ, kêu khóc và sợ hãi cũng là nhân chi thường tình, tin rằng không bao lâu nữa thì bọn hắn sẽ thích ứng.

- Còn nữa, Khương thống lĩnh cực khổ mang theo bốn ngàn nô lệ tới đây, chắc hẳn không phải là vì giết chơi chứ?

- Lại nói, một ngàn Linh Tử Linh Nữ chúng ta cũng đang nhìn đấy, bốn ngàn nô lệ cũng là người của Đại Chu chúng ta, nói không chừng còn có quan hệ thân thích, ngươi nói đúng không?

Diệp Chân nhìn Khương Vân Đồ, không kiêu ngạo không tự ti nói.

Diệp Chân nói có lý có căn cứ, hơn nữa bốn ngàn nô lệ đã không còn khóc nữa, cho nên năm tên Giới Vương Cảnh Hoàng Linh võ sĩ cũng không có vội vã lập tức động thủ, dùng ánh mắt xin chỉ thị Khương Vân Đồ.

Khương Vân Đồ nhìn chằm chằm Diệp Chân, ánh mắt đờ đẫn, không nhìn ra bất kỳ biến hóa nào.

Rõ ràng là đang suy nghĩ nên xử lý Diệp Chân như thế nào.

- Ha ha ha ha, Vân Đồ nhãi con, cuối cùng các ngươi cũng mang máu mới về!

Một tiếng cười to trung khí cực kỳ của lão nhân từ ngoài sơn cốc vang lên.

Cơ hồ là tiếng cười vừa vang lên, một người đã xuất hiện ở trước mặt Khương Vân Đồ, tiếp đó rất là nhiệt tình chụp một chưởng xuống bả vai của Khương Vân Đồ.

Một chưởng xuống, Khương Vân Đồ lộ ra thần sắc thống khổ, thân hình ở trên bầu trời không khỏi rớt xuống ba trượng.

Khương Kỳ chạy tới lại lộ vẻ mặt kinh ngạc:

- Mới ba trượng, tiểu tử ngươi không tệ! Qua bên kia mới ba năm mà tu vi đã tăng lên nhiều như vậy! Trước đó lão phu vỗ một chưởng, ngươi không rớt vài chục trượng thì không thể dừng lại được.

Khương Vân Đồ vuốt bả vai đau nhức:

- Kỳ lão, bên kia xác thực thích hợp tu luyện hơn so với bên này một chút, đặc biệt là về phương diện linh lực, tùy tiện tìm một chỗ đều bằng với ngoại vi tổ địa chúng ta.

- Cái này còn cần ngươi nói à!

Khương Kỳ trừng mắt nhìn đám người nam nữ trẻ tuổi phía sau Khương Vân Đồ, trong đôi mắt lập tức lộ ra sợ hãi xen lẫn vui mừng:

- Có tận năm ngàn người?

Khương Vân Đồ lắc đầu:

- Điều kiện phù hợp chỉ là một ngàn lẻ ba người, bốn ngàn còn lại là nô lệ thuận tay mang tới.

- Mới một ngàn lẻ ba người!

Sự mừng rỡ trên khuôn mặt già nua của Khương Kỳ biến mất.

- Người có điều kiện phù hợp bên kia thật sự là quá ít, cơ hồ trong mười vạn mới có thể tìm ra ba, bốn người.

Nghe vậy, Khương Kỳ gật đầu một cái:

- Cũng đúng, cái thứ đồ chơi như huyết mạch, càng lâu xa càng không thuần, có thể tìm được một ngàn người đã rất tốt rồi.

Hơn nữa, nếu có thể tìm được một ngàn người, vậy thì có thể tìm được ba ngàn, năm ngàn, thậm chí là một vạn.

Không cần nhiều, mấy vạn máu mới là đã có thể hoàn toàn vượt qua đại tử kiếp của Hoàng Linh tộc chúng ta.

Khương Vân Đồ im lặng gật đầu, Diệp Chân đứng xa nghe lén lại không khỏi dựng tóc gáy.

Tu vi của Diệp Chân là bị phong ấn, nhưng mà chỗ tốt mà tu vi đề thăng mang tới giống như thị lực, nhĩ lực, cường độ thân thể các loại lại không bị phong ấn.

Hai chữ máu mới này để cho Diệp Chân nhớ tới một khả năng, chẳng lẽ là người của Hoàng Linh tộc muốn hút máu hoặc là dùng một chút máu đặc biệt.

Giống như lúc trước Diệp Chân cần phải có Đông Dương tộc dòng dõi huyết mạch mới có thể trì hoãn thời gian phát tác của Vấn Tâm Tỏa.

Hoàng Linh tộc có phải cũng có nhu cầu tương tự?

Chẳng lẽ một ngàn Linh Tử Linh Nữ là dùng để làm Huyết Nô sao?

Sau khi chấn kinh, Diệp Chân bắt đầu thương cảm cho một ngàn Linh Tử Linh Nữ, nếu bị nuôi như heo để làm Huyết Nô, như vậy còn bi thảm hơn làm nô lệ nhiều.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán của Diệp Chân qua vài câu nghe được.

- Nếu đã như vậy, vậy nhanh đưa bọn hắn tới địa điểm được chỉ định đi, sớm phân công, cũng sớm làm cho những máu mới này phát huy tác dụng.

Khương Vân Đồ gật đầu một cái.

Có Khương Kỳ ngắt lời, sát khí bị hòa tan rất nhiều, nhưng Khương Kỳ cũng không có ý buông tha Diệp Chân, mà đi thẳng tới trước mặt Diệp Chân.

- Tiểu tử, năng lực không tệ, Huyền Cung Cảnh nhị trọng, không ngờ lại có thể một kích đánh lui mười tên thuộc hạ Huyền Cung trung kỳ của ta.

- May mắn mưu lợi mà thôi.

Diệp Chân rất khiêm tốn.

- Ta cũng cảm thấy vậy.

Khương Vân Đồ lạnh lùng nói:

- Nhưng đã tới đây rồi mà còn có thể ra mặt bảo hộ đồng bào, can đảm lắm, nếu ngươi là người trong tộc của ta, ta sẽ lập tức thu ngươi làm đệ tử trọng điểm bồi dưỡng, đáng tiếc ngươi không phải.

- Cho nên mấy ngày nay ngươi nên cẩn thận một chút, nếu như dám ra ý đồ xấu gì, ta sẽ lập tức lấy mạng chó của ngươi!

Nói xong, Khương Vân Đồ nhanh chân rời khỏi:

- Xuất phát!

Đến tận đây, trong lòng Diệp Chân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi Diệp Chân đã dự tính tới tình huống xấu nhất, hắn chạy trốn, tiếp đó bị vô số cao thủ Hoàng Linh tộc đuổi giết khắp Hoàng Linh giới.

Đây không phải là tình cảnh mà Diệp Chân nguyện ý nhìn thấy.

Nhưng dưới loại tình hình vừa rồi, Diệp Chân thật sự nhẫn nhịn không nổi!

Hắn không cách nào trơ mắt nhìn Đại Chu con dân đồng bào của mình bị dị tộc chém giết.

Không sai, ở trong mắt Diệp Chân, lúc này Hoàng Linh tộc nhân đã biến thành dị tộc.

Nếu Diệp Chân không thấy được thì hắn sẽ không xen vào.

Nhưng chỉ cần Diệp Chân thấy được, vô luận như thế nào, hắn đều phải quản một chút.

Vô luận có thể cứu được hay không, chỉ có ra tay cứu thì Diệp Chân mới có thể không thẹn với lương tâm.

Bằng không Diệp Chân sẽ không cách nào tha thứ chính mình!

Cái loại cảm giác này giống như ngươi thấy một đứa bé gặp nạn, ngươi có nhất định năng lực để cứu hắn, tiếp đó không thèm để ý gì mà xông lên cứu người.

Bởi vì ngươi không muốn thấy cảnh tượng hắn bất lực giãy dụa cho đến chết, cái này sẽ sự hối hận, tự trách cả đời ngươi, thậm chí là ác mộng!

Cái này đối với Diệp Chân mà nói, là nhiệt huyết, là tín ngưỡng, là ý niệm thông suốt, càng là bản tính!

Hoàng Linh giới cho Diệp Chân cảm giác tổng thể chính là người ở thưa thớt, nhìn qua hoang vu vô cùng. Rất nhiều nơi đổ nát thê lương, cỏ cây bao trùm, nếu không phải Diệp Chân quan sát cực kì cẩn thận thì không dễ phát hiện được.

Một đoàn người của Diệp Chân đều ngồi ở trên tọa kỵ phi hành mà bọn người Khương Vân Đồ mang tới.

Hoàng Linh tộc có rất nhiều tọa kỵ giống chim, hơn nữa tốc độ phi hành không chậm.