← Quay lại trang sách

Chương 2867 Đầu Lớn Như Cái Đấu

Nguyện ý, ta nguyện ý.

Đinh Trì không cần cân nhắc chút nào đã cho ra đáp án, ánh mắt của Lữ lão gia tử rơi vào trên người Diệp Chân.

- Vị Địch thiếu hiệp này thì sao?

Trong thời gian mấy ngày ở chung ngắn ngủi này, Lữ lão gia tử đã sớm nhìn ra, dưới so sánh, Địch Khoát Hải này càng thêm ổn trọng, không vội không khô, chính là nhân tài chân chính có thể đào tạo.

- Nguyện ý!

Nghĩ đến nếu chạy trốn có thể sẽ bị bắt sống, Diệp Chân thầm than một tiếng, nói ra hai chữ này.

Phong ấn tu vi lẫn vào Hoàng Linh Giới, bây giờ nhưng lại xem như mua dây buộc mình.

- Rất tốt, vậy các ngươi chọn đi, bên trái là đại tôn nữ Tử Đồng, bên phải là tiểu tôn nữ Thanh Trúc của lão phu, hai người các ngươi chọn một, sau khi chọn lựa, chỉ cần tôn nữ của lão phu đồng ý, không ý kiến thì từ nay về sau các ngươi sẽ trở thành cháu rể của lão phu.

Đinh Trì hưng phấn đến hô hấp đều có chút gấp rút.

Ai có thể ngờ, sau khi đến Hoàng Linh Giới, hắn lại còn có diễm phúc này, có cơ hội cưới được khuê tú người người mong này.

- Ai chọn trước?

m thanh của Lữ lão gia tử vang lên, làm cho hai vị thiếu nữ đứng sau lưng Lữ lão phu nhân càng thêm e lệ, cũng càng khẩn trương hơn, ngón tay đều nắm thật chặt lại với nhau.

Ánh mắt của Đinh Trì hưng phấn không ngừng lượn vòng trên người hai người Tử Đồng và Thanh Trúc, hai thiếu nữ đều có chút xinh đẹp, làm cho hắn không biết chọn người nào.

Tử Đồng dáng người cao gầy đầy đặn, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, cả người nhìn qua diễm quang bắn ra bốn phía.

Thanh Trúc thì lại là như kỳ danh, coi trọng thanh tĩnh như trúc, phong độ thanh dật, chỉ đứng ở đó đã có một loại trìu mến làm cho người khác mê ly.

- Để ta chọn trước đi!

m thanh của Diệp Chân vang lên.

Khi giọng nói -Ta sẽ chọn trước- của Diệp Chân vang lên, ánh mắt Lữ lão phu nhân và Lữ lão gia tử đều rơi trên người Diệp Chân. Kể cả hai vị thiếu nữ kia cũng vểnh tai lên, muốn biết sự lựa chọn của Diệp Chân.

Đình Trì, một Linh Tử khác đứng bên cạnh Diệp Chân có chút hối hận vì đã không chọn trước. Thế nhưng suy nghĩ lại thì hắn đều rất thích hai vị tiểu thư Tử Đồng và Thanh Trúc, dù sao Địch Khoát Hải cũng chỉ có thể chọn một. Bất kể Địch Khoát Hải chọn ai, hẵn vẫn có thể có một người.

- Được, Địch Khoát Hải, trong hai cháu gái của lão phu, ngươi thích người nào?

- Ta chọn Thanh Trúc tiểu thư.

Diệp Chân hơi khom người về phía Lữ lão gia tử. Thanh Trúc đứng đối diện, các ngón tay của nàng đan chặt vào nhau, đầu cúi xuống đến tận ngực.

Ngược lại, ngón tay đang đan chặt của Tử Đồng đột nhiên buông lỏng, sắc mặt có chút kinh ngạc.

- Thanh Trúc, vị Địch thiếu hiệp này có ý với ngươi, ngươi có bằng lòng không?

Lữ lão gia tử hỏi.

Dưới sự thúc giục của Lữ lão phu nhân, Lữ Thanh Trúc nói đồng ý với một giọng nhỏ như muỗi kêu. Sau đó, Lữ lão gia tử nở nụ cười nhìn về phía Đinh Trì và Tử Đồng.

- Như vậy, Thanh Trúc và Địch thiếu hiệp đã định rồi, còn Tử Đồng và Đinh thiếu hiệp không có vẫn đề gì chứ?

- Không có vấn đề!

Đinh Trì gật đầu như con gà mổ thóc:

- Ta rất thích Tử Đồng tiểu thư.

Đình Trì bên này tỏ ý không có vấn đề gì, thế như Tử Đồng bên kia lại không lên tiếng nói. Mà Lữ lão gia tử chủ yếu vẫn là phải xem ý kiến của cháu gái Lữ Tử Đồng.

- Tử Đồng?

Lữ lão gia tử thúc giục một câu.

Lữ lão gia tử cũng nghĩ tới ý của cháu mình, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Hắn nhận được tin tức là ở Hồng Hoang Đại Lục, người có nguyên mạch Linh Tử Linh Nữ vô cùng ít ỏi, trong số mười vạn người chỉ có thể tìm thấy hai hoặc ba người.

Hơn nữa, việc lựa chọn Linh Tử Linh Nữ trong lãnh thổ do bộ tộc Hoàng Linh kiểm soát đã sàng lọc xong. Đợt tiếp theo nhanh nhất là hai hoặc ba năm, nhiều thì là bảy tám năm hoặc thậm chí lâu hơn.

Cho nên, Lự lão gia tử đã không tiếc rẻ hao phí một số tiền lớn để chọn hai Linh Tử có tướng mạo và tuổi tác phù hợp cho hai cháu gái mình.

Chí ít so với những người có nguyên mạch nhưng lớn lên không đứng đắn thì tốt hơn nhiều.

Vì vậy, Lữ lão gia tử mới thúc giục Tử Đồng một tiếng.

Bởi vì không hài lòng, lúc này Tử Đồng đang đứng bên trái Lữ lão phu nhân đã ngẩng đầu lên, nàng nhìn thẳng đánh giả Diệp Chân và Đinh Trì.

Trước đó Tử Đồng đã nhìn ở bên ngoài phòng khách cả buổi, nàng có chút vừa ý Diệp Chân đóng vai Địch Khoát Hải.

Chưa nói đến vẻ anh tuấn vô biên của Diệp Chân khi đóng vai Địch Khoát Hải, trên người hắn lại có một loại khí chất đặc biệt khiến cho người ta vừa nhìn đã không thể rời mắt.

Giờ phút này, nàng thấy sắc mặt Đinh Trì hưng phấn gật đầu như một con cóc, sau đó lại nhìn sang Diệp Chân đang yên lặng đứng ở nơi đó như tùng như núi, nàng càng thích Diệp Chân hơn.

Nhìn muội muội Lữ Thanh Trúc một chút, Lữ Tử Đồng nói:

- Gia gia, ta thích Địch Khoát Hải này.

Lữ lão phu nhân và Lữ lão gia tử đều rất kinh ngạc. Hai người không nghĩ tới việc nhà mình chọn cháu rể kết hôn, đến cuối cùng lại là trình diễn tiết mục hai cháu gái tranh giành chồng, chuyện này thật sự khiến bọn hắn bất ngờ.

Diệp Chân cũng ngạc nhiên, Diệp Chân chọn Lữ Thanh Trúc vốn là có tính toán.

Hỏi thăm tin tức và tìm kiếm tung tích của Thải Y, còn gì thích hợp hơn một người địa phương chứ?

Hai nàng Tử Đồng và Thanh Trúc này, theo ý kiến của Diệp Chân, Thanh Trúc kia đơn thuần hơn, hắn sẽ dễ lừa gạt và ở chung hơn, vì vậy hắn đã chủ động lựa chọn Lữ Thanh Trúc.

Không ngờ lúc này Lữ Tử Đồng lại nhảy ra.

Đinh Trì bị Lữ Tử Đồng ghét bỏ cũng có chút xấu hổ, nhưng sau khi xấu hổ, hắn đổ hết sự bất mãn lên người Diệp Chân, liên tiếp trừng mắt nhìn Diệp Chân mấy lần.

Xuất hiện tình huống bất ngờ này đã làm khó cho Lữ lão gia tử. Cho dù hắn đã trải qua bao nhiêu thế sự, lúc này hắn cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Vẫn là Lữ lão phu nhân có kinh nghiệm hơn chút, đứng dậy nhìn hai cháu gái, sau đó ánh mắt trên người Lữ Thanh Trúc.

Việc này, vì Tử Đồng thích Diệp Chân, vậy nếu như Lữ Thanh Trúc lại chọn Đinh Trì, vấn đề sẽ được giải quyết.

Còn ý kiến của Diệp Chân và Đinh Trì hoàn toàn không nằm trong cân nhắc của cặp vợ chồng Lữ lão gia. Vừa rồi hỏi cũng chỉ là bọn hắn chút mặt mũi mà thôi.

- Thanh Trúc, ngươi nghĩ thế nào?

Lữ lão phu nhân nhìn Thanh Trúc rồi nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt của Lữ Tử Đồng cũng đầy sự chờ mong.

Trước đây, nàng thích đồ vật gì, chỉ cần nàng tranh, dường như lúc nào muội muội cũng sẽ nhường lại.

Cho nên nàng rất mong chờ.

Nhưng lần này, Thanh Trúc lại làm cho Lữ Tử Đồng bất ngờ.

Thanh Trúc cúi đầu, ngón tay nhỏ nhắn đan chặt một chỗ, không nói một lời.

Cô nương da mặt mỏng, không nói một lời, điều này đã thể hiện thái độ của nàng – nàng cũng thích Diệp Chân, không đổi.

Lữ Tử Đồng nóng nảy, giậm chân, bực bội nói:

- Nãi nãi!

Lần này phu phụ Lữ lão gia tử đã hoàn toàn bị làm khó.

Hai đứa cháu gái cùng lúc thích một Linh Tử, lại còn muốn tranh giành, nếu chuyện này truyền ra có thể ném chết người.

Thế nhưng, Lữ lão gia tử là người xử xự rất công bằng, hắn đều yêu quý hai cháu gái như nhau.

Vì Thanh Trúc và Diệp Chân đóng vai Địch Khoát Hải đã vừa ý nhau, hắn cũng không nói thêm nữa, phất phất tay để mọi mọi người lui xuống, chỉ giữ Tử Đồng ở lại.

- Tử Đồng, nếu ngươi đã thích Địch Khoát Hải kia, vậy sao lúc trước ta để cho các ngươi chọn, ngươi lại không chọn?

- Gia gia, người ta xấu hổ mà!

- Vậy sao lúc nãy lại không xấu hổ?

Lữ lão gia tử mặt trầm như nước.

- Ai ngờ rằng vậy mà Địch Khoát Hải kia không chọn ta mà chọn muội muội, nhưng muội muội còn không nhường ta!

Lữ Tử Đồng tỏ vẻ tức giận.

- Cho ngươi cơ hôi, là chính ngươi từ bỏ! Gia gia cũng không làm khó ngươi, gia gia sẽ nói cho ngươi mấy chuyện.

- Đầu tiên, gia gia đã phải ra giá rất cao mới có được hai Linh Tử này, cho dù là lần sau, gia gia cũng không thể đấu giá được một Linh Tử chất lượng như vậy.