Chương 2868 Thân Phận Của Thải Y
Thứ hai, rất khó nói khi nào thì nhóm Linh Tử tiếp theo sẽ đến, nhưng nhanh nhất đoán chừng là năm sáu năm sau. Theo suy đoán của bên kia, nếu muốn mở rộng lãnh thổ rồi đưa nhóm Linh Tử tiếp theo tới, có thể phải mất đến mười năm sau, nếu chiến sự không thuận lợi, thậm chí còn không có nhóm Linh Tử tiếp theo đâu.
- Cho nên, hoặc là ngươi chọn Đinh Trì kia làm chồng, hoặc là cứ chờ đến tám năm mười năm, chờ đến lúc có nhóm Linh Tử tiếp theo, gia gia sẽ tuy tiện mua một người cho ngươi.
Đương nhiên, nếu không có nhóm Linh Tử tiếp theo, gia gia này cũng chỉ có thể báo danh ngươi cho Hoàng Linh cung, để Hoàng Linh cung chỉ điểm kết hôn!
Nghe thấy mấy chữ -chỉ điểm kết hôn-, sắc mặt Lữ Tử Đồng lập tức tái xanh.
Kết quả của chỉ điểm kết hôn là không thể đoán trước. Điều quan trọng là nếu không cẩn thận sau này sinh ra hài tử có thể bị dị tật bẩm sinh. Cả đời này của nàng coi như xong, nàng sẽ bị nhà chồng ghét bỏ rồi hoàn toàn bị đẩy vào lãnh cung.
Cuối cùng, sau lời đe dọa và thuyết phục của Lữ lão phu nhân và Lữ lão gia tử, Lữ Tử Đồng miễn cưỡng chấp nhận Đinh Trì.
Ba ngày sau, một vài đám cưới đơn giản được tổ chức bên trong Lữ Phủ, mọi người chủ yếu đều là người của Lữ Phủ, không có người ngoài.
Đầu tiên là nghi lễ cưới của Tôn thiếu gia Lữ Phủ với hai người thiếp, bây giờ Diệp Chân và Đinh Trì đã là nửa người nhà họ Lữ rồi, vì vậy bọn hắn cũng đứng ngoài theo dõi buổi lễ này.
Buổi lễ rất đơn giản, mời rượu phu phụ Lữ lão gia tử, bái thiên địa là coi như xong việc.
Sau đó là Lữ Thanh Trúc và Diệp Chân đóng vai Địch Khoát Hải, còn có Đinh Trì và Lữ Tử Đồng, nghi thức cũng không khác gì Lữ Phủ cưới thiếp.
Có thể là vì suy nghĩ đến tình cảm của hai cháu gái nên có long trọng hơn một chút. Trang trọng hơn một chút, cả hai người đều được mặc giá y màu đỏ thẫm.
Bái thiên địa, kính trà, phu thê đối bái là coi như hoàn thành nghi thức.
Mới đầu, Diệp Chân không hề quan tâm đến chuyện này.
Không phải chỉ là cưới giả thôi sao?
Thế nhưng trong quá trình bái thiên địa, Diệp Chân lập tức không thể bình tĩnh nữa.
Diệp Chân coi đây là kết hôn giả, nhưng đối diện đôi mắt sáng lấp lánh thẹn thùng của thiếu nữ Lữ Thanh Trúc, hắn biết đối với nàng không phải cưới giả mà chính là bái thiên địa thật sự.
Điều này làm cho Diệp Chân lập tức cảm thấy rơi vào tình huống khó xử.
Vừa mới tới Hoàng Linh giới, còn chưa tìm được chút tung tích nào của Thải Y, trước hết không thể dính vào một cuộc hôn nhân khó giải thích như vậy?
Chưa nói đến việc sau này hắn phải giải thích thế nào cho Thải Y hiểu, trước hết phải nói về tiểu cô nương Lữ Thanh Trúc mà Diệp Chân định lợi dụng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc bái thiên địa nàu của nàng, bảo Diệp Chân phải xử lý như thế nào đây?
Trong tiếng ồn ào của người nhà họ Lữ, người nhà họ Lữ lần lượt đưa Đinh Trì và Lữ Tử Đồng, Diệp Chân và Thanh Trúc vào động phòng.
Trong phòng tân hôn, Lữ Thanh Trúc thẹn thùng như say rượu, khóe mắt tràn ngập vẻ căng thẳng và vui sướng.
Mà Diệp Chân ở một bên lại đầu lớn như cái đấu!
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, cái gọi Linh Tử là dùng để kết hôn, hiện tại còng muốn động phòng nữa, hắn phải giải quyết chuyện này thế nào đây?
Trong phòng tân hôn, Diệp Chân có chút bối rối.
Trước khi đến Hoàng Linh giới, Diệp Chân nằm mơ cũng không ngờ còn sẽ có như thế một lần.
Nếu đó là kẻ thù, Diệp Chân có thể chiến đấu hoặc chạy trốn, ngay lập tức hắn có thể đưa ra quyết định.
Nhưng gây họa cho cô nương thuần khiết nhà người ta, Diệp Chân vẫn còn lương tâm này.
Điều càng khiến Diệp Chân đau đầu hơn là trước đây hắn bất đắc dĩ mới phải bái thiên địa. Nhưng hiện tại đã vào phòng tân hôn, dù Diệp Chân không có làm gì thì cũng tương đương với việc đã gây nửa tai họa cho cô nương nhà người ta. Sau này phải xử lý chuyện này như thế nào cũng làm cho Diệp Chân có chút đau lòng.
Trên giường, Lữ Thanh Trong mặc giá y màu đỏ thẫm, đầu trùm khăn cô dâu. Bởi vì căng thẳng mà khóe mắt nàng nháy liên tục, chờ đợi thời khắc quan trọng đó đến.
Diệp Chân thì cười khổ.
Ngay lúc Diệp Chân cười khổ cho qua.
Ban đầu cô nương Lữ Thanh Trúc còn hồi hộp mong chờ, chờ tới bây giờ nàng đã trở nên có chút lo lắng và nghi ngờ.
Rốt cuộc có chuyện gì mà khiến cho phu lang đối diện không có bất cứ động tĩnh gì vậy?
Là chướng mắt nàng hay là có ý khác?
Chờ một lúc lâu, Lữ Thanh Trúc ngồi đến đau lưng nhức eo, lúc này nàng mới thấp giọng thúc giục:
- Phu quân, đêm đã khuya rồi.
Nghe vậy, Diệp Trăn lại cười khổ lần nữa, hắn biết cứ kéo dài như thế này cũng không được, trong lòng chợt lướt qua một ý, hắn đã có quyết định. Diệp Chân cũng la người cầm lên được thì cũng buông được.
Ngay sau đó, Diệp Chân bế Lữ Thanh Trúc lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường:
- Thanh Trúc, ngươi ngủ trước đi, ta còn có chút chuyện phải làm.
Nói xong, Diệp Trăn khoanh chân ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Dưới sự thúc giục liên tục của Diệp Chân, linh lực dồi dào trong cơ thể lại liên tục gội rửa bên trong Đạo Cung của hắn và Trấn Linh tỏa ở tất cả các kinh mạch.
Thực ra, Diệp Chân đã bắt đầu tu luyện từ khi tiến vào Hoàng Linh giới. Ngay khi có thời gian thích hợp, Diệp Chân sẽ bắt đầu hóa giải Trấn Linh tỏa để sớm ngày khôi phục tu vi.
Sớm khôi phục tu vu mới là vương đạo, chỉ có mau chóng khôi phục lại tu vi, Diệp Chân mới có thể đối phó với nhiều lựa chọn bất ngờ.
Không giống như hiện tại, dưới mí mắt của mấy vị cường giả Đạo Cảnh hậu kỳ, Diệp Chân không thể chạy trốn được.
Thực ra, tác dụng cơ bản nhất trong bí pháp khóa Trấn Ling của Sư phụ là để trừng phạt những tính cách bất ổn đó, phẩm hạnh của đệ tử không đứng đắn, đặc biệt là những đệ tử có tâm trạng không ổn định vì tu vi của tăng lên quá nhanh.
Dưới Trấn Linh tỏa, để cho tu vi của hắn trở về mười năm trước. Muốn khôi phục tu vi thì chỉ có thể tự mình xông phá Trấn Linh tỏa.
Việc che dấu tu vi này thực ra cũng chỉ là tác dụng của Trấn Linh tỏa mà thôi.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà một khi thi triển Trấn Linh tỏa, cho dù Diệp Chân là Thi Thuật Giả, hắn cũng chỉ có thể từ từ mài đi Trấn Linh tỏa, từ đó khôi phục lại tu vi.
Diệp Chân tưởng rằng khi tiến vào Hoàng Linh giới, chỉ cần cố gắng tu luyện mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã mài mòn một phần nhỏ của Trấn Linh tỏa. Diệp Chân cảm thấy không đến mấy ngày nữa, tu vi của hắn có thể khôi phục lại Huyền Cung cảnh tam trọng.
Điều đáng nói là mấy năm gần đây, tu vi của Diệp Chân tăng lên với tốc độ rất nhanh, có đôi khi còn nhảy lên tới mấy cảnh giới. Dựa vào sự khống chế mạnh mẽ của mình, Diệp Chân mới ổn định được tâm trạng, nhưng vẫn còn kẽ hở ẩn chứa tai họa ngầm bên trong.
Nhưng lần tôi luyện Trấn Linh tỏa này đã cho Diệp Chân một cơ hội để bù đắp từng thiếu sót của kẽ hỡ tai họa ngầm đó và rèn luyện lại trạng thái tinh thần của mình.
Đây cũng là một trong những chỗ tốt của lần đánh bậy đánh bạ này.
Ở trên giường, Lữ Thanh Trúc đang căng thẳng đến mức không nhúc nhích một ngón tay, nàng đột nhiên phát hiện phu quân nhà mình hình như đang thật sự tu luyện.
Trong đêm động phòng hoa chúc, mỹ nhân ở bên mà hắn lại chuyên tâm tu luyện, điều này khiến Lữ Thanh Trúc có một loại cảm giác không biết làm thế nào, hoàn toàn để đối phương áp đảo.
Chuyện này hoàn toàn khác với những gì nương đã dạy.
Trong lúc miên man suy nghĩ, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Lữ Thanh Trúc, chính nàng cũng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Tỉnh dậy một lần nữa, trời đã sáng rồi.
Là ma ma trong phủ đang gõ cửa, đợi hầu hạ tân nương rời giường.
- Ngủ có ngon giấc không?
Lữ Thanh Trúc vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Diệp Chân.
Sau khi tu luyện một đêm, Diệp Chân vô cùng sung sức, nhưng hắn lại có chút chua xót cho vị cô nương này.
- Cũng được, thần thiếp sẽ đến hầu hạ phu quân rửa mặt.
Lữ Thanh Trúc đứng dậy, yên lặng dọn dẹp, trong lòng lộ ra vẻ lạ lẫm.