← Quay lại trang sách

Chương 2884 Lạc Hoàng Phong

Vẻ mặt Lữ lão gia tử chợt trở nên nghiêm túc lên.

- Trong Hoàng Linh cấm vệ có rất nhiều quy củ, các ngươi nhất định phải tuân thủ theo, tuyệt đối phải chú ý đừng để người ta dùng quy củ gây chuyện tai họa với mình, chuyện khác đều dễ nói, nhưng một khi phạm vào quân luật, ai cũng cứu không các ngươi nổi đâu.

Diệp Chân và Đinh Trì khẽ gật đầu, Lữ lão gia tử lại nhìn về phía Lữ Côn:

- Côn nhi, ngươi ghi nhớ chưa?

- Tôn Nhi đã ghi nhớ.

- Ừm, nếu có chuyện không rõ, hay là muốn đi làm cái gì, nhất định phải thương lượng trước với Địch Khoát Hải hoặc là Đinh Trì, hiểu chưa?

- Còn có, những tên hồ bằng cẩu hữu trước kia của ngươi, đều tránh xa một chút cho ta đi.

Lữ lão gia tử quát.

Dù trong lòng vẫn có hơi không tình nguyện, nhưng Lữ Côn vẫn rất trịnh trọng mà gật đầu.

Con em quý tộc, chưa ăn qua thịt heo đã gặp heo chạy, đương nhiên biết chỗ gay gắt đó.

- Được, những thứ cần giao phó hẳn đã giao phó cho các ngươi rồi, một hồi sau khi luyện hóa toàn bộ đồ vật mà lão phu cho các ngươi vào thân thể, thì cầm phù lệnh của lão phu, tới Hoàng Linh cấm vệ doanh đưa tin đi.

Lữ lão gia tử khẽ nói.

Lữ lão gia cho hai người Diệp Chân, Đinh Trì mỗi người một cái Trữ Vật Giới Chỉ, bên trong trữ vật giới chỉ trừ một số đan dược ra, quan trọng nhất chính là một bộ Trấn khí thượng phẩm.

Việc này khiến Diệp Chân có chút ngoài ý muốn, theo Diệp Chân, bộ Trấn khí thượng phẩm này có giá trị không nhỏ, đừng nói là cho võ giả Huyền Cung Cảnh, cho dù là cho võ giả Giới Vương cảnh cũng đủ.

Hiển nhiên, chí ít tại phương diện an toàn, Lữ lão gia thật lòng cân nhắc vì Diệp Chân và Đinh Trì.

Điều này khiến Diệp Chân có chút nhìn không thấu.

Để hắn cùng Đinh Trì tu luyện loại công pháp tốc thành kia, lại để bụng tại phương diện khác như thế, nào là đan dược bổ ích, nào là Trấn khí thượng phẩm, Lữ lão gia này rốt cuộc muốn làm gì?

An bài bọn họ qua Hoàng Linh quân doanh để làm gì?

Dù sao đến trước mắt, Lữ lão gia còn không có giao phó chuyện gì ngoài định mức, hết thảy tựa hồ vẫn còn trong sương mù.

Trụ sở của Hoàng Linh cấm vệ ở giữa sườn Hoàng Linh sơn phía nam Hoàng Thành.

Trừ thời gian chiến tranh trở thành đại quân tinh nhuệ ra, Hoàng Linh cấm vệ của Hoàng Linh tộc còn phụ trách an toàn của toàn bộ Hoàng Linh Cung cùng Thất Thải Hoàng Thần Cung.

Có thể nói, toàn bộ Hoàng Linh Sơn đều giao cho Hoàng Linh cấm vệ phụ trách.

Đương nhiên, loại thủ vệ này nhiều khi cũng chỉ là mặt ngoài.

Hoàng Linh nhất tộc trước mắt đoạn tuyệt liên lạc với bên ngoài, cơ bản không có gì nguy hiểm.

Cho nên loại thủ vệ này khả năng cao chỉ là một loại nhiệm vụ.

Tiếp theo ba người Diệp Chân, Đinh Trì, Lữ Côn vào doanh, lần này gặp một người khiến Diệp Chân rất là ngoài ý muốn —— Khương Thiên Ấp!

Lúc trước ở Thất Thải Lâu từng có duyên gặp mặt một lần, thế tử của Hữu Hiền Vương - Khương Thiên Ấp.

Vị Khương Thiên Ấp này hiện tại đang đảm nhiệm chức phó thống lĩnh Hoàng Linh Cấm Vệ Quân.

Có lẽ, vị này chính là bằng hữu trong miệng Lữ lão gia.

Có vị phó thống lĩnh Khương Thiên Ấp này tiếp dẫn, chuyện vào doanh làm rất thuận lợi.

Đăng ký, kiểm tra thân phận, lưu lại tinh huyết để chế tác ngọc bài thân phận, lĩnh dùng hiệu lệnh, chế tạo các loại vũ khí,... vân vân đều vô cùng thuận lợi.

Diệp Chân cùng Đinh Trì lúc trước còn đang lo lắng, thân phận Linh Tử Hồng Hoang Đại Lục của hắn cùng Đinh Trì có thể sẽ gặp phải phiền phức hay không, cho nên trên đường đi rất cẩn thận.

- Tỷ phu các ngươi yên tâm đi, hai người các ngươi hiện tại đã xuất hiện trên tịch sách của Lữ Phủ ta, đường đường chính chính là một thành viên Lữ Phủ, cho dù các ngươi đến từ Hồng Hoang cũng không có người nào dám nói gì.

Trên đường, Lữ Côn nhìn thấy Đinh Trì lo lắng, giải thích một câu.

Sau khi khó hiểu, Diệp Chân lại càng nhìn không rõ.

Diệp Chân cho rằng Lữ lão gia muốn lợi dụng hắn cùng Đinh Trì.

Nhưng bất luận là ở đâu, một khi đã ghi tên vào tịch sách thì có nghĩa là họa phúc cùng hưởng, Diệp Chân có chút không biết rõ, Lữ lão gia đến cùng muốn làm gì?

Có vị phó thống lĩnh Khương Thiên Ấp này chiếu cố, ba người Diệp Chân, Đinh Trì, Lữ Côn cùng được phân đến Thất Vệ trong Hoàng Linh cấm vệ.

Khác biệt duy nhất là Diệp Chân cùng Đinh Trì đều ở trong đại đội thứ hai, mà Lữ côn lại được phân đến đại đội thứ tư trong Đệ Thất Vệ.

Quân chế của Hoàng Linh Cấm Vệ là: một Tiểu đội một trăm người, thiết lập một vị Tiểu Đội Trưởng, mười tiểu đội là một Đại đội, thiết lập một vị Thiên Phu Trưởng, năm đại đội là một Vệ, thiết lập một vị Vệ Tướng, có hết thảy tám Vệ.

Theo Diệp Chân, Quân chế của Hoàng Linh Cấm Vệ có chút phức tạp, giống như là Đại Chu trộn vào với Ma Tộc, đơn giản mà trực tiếp.

Phiền phức trong tưởng tượng của Diệp Chân cùng Đinh Trì cũng không có đến, có lẽ là nguyên nhân có Khương Thiên Ấp che chở.

Rất nhanh, Diệp Chân cùng Đinh Trì đã hòa nhập vào sinh hoạt với Hoàng Linh cấm vệ, sau mấy ngày huấn luyện đã bắt đầu chấp hành nhiệm vụ tuần tra đúng thời hạn.

Đội trưởng của Diệp Chân cùng Đinh Trì họ Thanh, tên là Thanh Chiêu, cũng là một người trong tám họ quý tộc.

Ngày thứ sáu sau khi nhập doanh thì bắt đầu mang theo Diệp Chân cùng Đinh Trì tiến hành lần tuần tra thứ nhất.

Có lẽ là do liên quan đến chức trách nên Thanh Chiêu rất xem trọng lần tuần tra thứ nhất này, giảng giải vô cùng cẩn thận cho Diệp Chân, Đinh Trì ở trong hơn mười cấm vệ mới chiêu.

- Đều nhớ kỹ cho ta, Đệ Thất Vệ chúng ta chỉ phụ trách sự vụ tuần tra ngoại vi Hoàng Linh Cung cùng ngoại giới Thất Thải Hoàng Thần Cung, nếu ai dám vượt biên, ta dám cam đoan, cho dù lão tổ tông nhà hắn cũng không cứu được hắn.

Trên đường đi, Thanh Chiêu một bên mang theo mọi người tuần tra, một bên giảng giải các hạng mục cần chú ý cho mọi người, nơi nào không thể phạm cấm, nơi nào nhất định phải ngừng chân, nơi nào không thể ồn ào, còn kỹ càng hơn cả ngọc giản, rất chăm chú.

Vòng tuần tra thứ nhất rất nhanh tới lúc kết thúc, tiểu đội trăm người đi tới phía sau Thất Thải Hoàng Thần Cung vô cùng cao lớn, lúc này ánh sáng mặt trời lấp lóe, chiếu vào trên đỉnh bản cung Thất Thải Hoàng Thần Cung, lưu quang bảy màu lấp lóe, hoa mắt vô cùng, thấy một đám Hoàng Linh cấm vệ mới đến hoa mắt thần mê.

- Ha ha, sắc màu thần kì như thế, chỉ có Hoàng Linh cấm vệ chúng ta mới có tư cách nhìn thấy.

- Đừng phát ngốc, ánh sáng bảy màu này của thần điện, có các ngươi nhìn, về sau chỉ cần trời trong, lúc đi ngang qua bảo đảm các ngươi có thể nhìn thấy! Nơi này mặc dù là phía sau Thất Thải Hoàng Thần Cung nhưng cũng không cho phép ồn ào, nếu vi phạm lệnh cấm, các tế tự trong Hoàng Thần Cung sẽ giết các ngươi tại chỗ, không cho cơ hội nói lí lẽ.

Thanh Chiêu rất tận tâm.

Trong tiếng cười, mọi người chậm rãi chuyển qua hậu phương Thất Thải Hoàng Thần Cung, bời vì đỉnh núi che chắn, lại thêm thời gian trôi qua, ánh sáng mặt trời dần dần trôi qua.

Cực kỳ đột ngột, một cái bóng to lớn màu xanh sẫm xuất hiện phía trên Thất Thải Hoàng Thần Cung, chợt nhìn tựa như là trấn áp cả màu sắc của Hoàng Thần Cung vậy.

Nhưng nếu tỉ mỉ quan sát thì sẽ phát hiện cái bóng to lớn màu xanh sẫm này thật ra là ở phía sau Thất Thải Hoàng Thần Cung, xem ra, đó hẳn là một ngọn núi, chỉ là đỉnh núi hơi tối, tuy nhiên có ánh mặt trời chiếu sáng và ánh sáng bảy màu chảy xuôi, nhưng chỉnh thể vẫn như cũ hơi tối, từ chỗ rẽ này nhìn thấy mới đặc biệt kinh người.

- Ồ, ngọn núi này nhìn qua thật có khí thế, mà lại, các ngươi phát hiện không, chúng ta cho dù ở dưới Hoàng Linh Sơn hay là trước Hoàng Linh bản cung đều không nhìn thấy ngọn núi này!

- Chỉ có ở chỗ này, ở phía sau Thất Thải Hoàng Thần Cung mới có thể nhìn thấy.

- Đội trưởng, ngọn núi kia là gì? Là nơi ở của Hoàng Thần sa...

Bốp!

Không hề có điềm báo trước, đội trưởng Thanh Chiêu một tát vung ra đánh trên mặt tên Hoàng Linh cấm vệ mới đến kia.

- Không nên nói lung tung, ngươi muốn chết thì đừng kéo ta theo!

Đội trưởng Thanh Chiêu nói lạnh như băng, khiến cho trong lòng mọi người phát lạnh.

- Tuyệt đối không nên bàn tán về đỉnh núi này, càng đừng dùng ngón tay chỉ trỏ và cũng không nên dùng thần niệm để thăm dò! Hàng năm đều có Hoàng Linh cấm vệ mới đến vì tò mò mà chết trong tay người trông coi đỉnh núi này!

Thanh Chiêu lần nữa cảnh cáo.