← Quay lại trang sách

Chương 2883 Thời Cơ Tình Thế Hỗn Loạn

Phải đóng giữ ở Trường Lăng Thành, Đại tổng quản Ma Tộc phương hành quân thứ hai mươi mốt Kim Chinh tương đối uất ức, thời gian gần nửa năm trôi qua, thật vất vả với phục hồi thương thế lại như cũ, vừa muốn hơi hành động, thể hiện ra một ít cảm giác tồn tại của mình, để quay lại trong nước gặp lại phương đại quân thứ hai mươi mốt của mình.

Chỉ là, hắn lại tương đối không may.

Dưới sự ủng hộ của tình báo hoàn mỹ mà Phong Cửu Mạch cung cấp, lúc thương thế của Kim Chinh đã phục hồi như cũ sau trận chiến đầu tiên, đã bị Liêu Phi Bạch chuẩn xác ngắm vào.

Sau đó, hắn đã bị Liêu Phi Bạch dùng Huyền m cửu kiếp kiếm trận đánh trọng thương tại chỗ.

Không chỉ như thế, hơn mười vị Đạo Cảnh đi theo Kim Chinh xuất chinh, có ba vị cũng bị giết chết tại chỗ.

Một vị trong đó chính là chiến tích của Hư Không Liệp Vương Phong Cửu Mạch, một vị là chiến tích của Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá.

Vị thứ ba, thì là bị Liêu Phi Bạch dùng Huyền m cửu kiếp kiếm trận giết chết bằng một kiếm.

Trận chiến kia, Ma Tộc bị Liêu Phi Bạch dùng Huyền m cửu kiếp kiếm chém chết thật sự vô số kể, Liêu Phi Bạch ở trong đội quân Ma Tộc cũng thu hoạch được một danh hiệu mới khá nổi tiếng—— Huyền m Kiếm Ma!

Chỉ là danh hiệu này có hơi khó nghe, Liêu Phi Bạch tự xưng Huyền m kiếm tiên!

Theo lời mà Liễu Phong nói, trên bàn tiệc ăn mừng, là tên bụng lớn Chu Hồng đã say rượu rồi kêu lên cái tên Huyền m Kiếm Ma đó trước mặt mọi người.

Sau đó, đêm nào cũng suýt thì bị đông cứng đến chết, bị Liêu Phi Bạch dùng Huyền m cửu kiếp kiếm đánh, đến mức phải cầu xin Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá giúp đỡ, lúc này mới tránh được một kiếp.

Ngày sau, nếu có gặp nhất định đều phải xưng nàng là Huyền m Kiếm Tiên.

Vừa liên hệ được mấy tin tình báo này với Liễu Phong, Diệp Chân thở dài một hơi.

Nói thật, trước khi Diệp Chân rời đi, lo lắng nhất vẫn là Kim Chinh, Đại tổng quản Phương Hành quân thứ hai mươi mốt đang cố thủ ở Trường Lăng quận thành.

Kim Chinh này, trong Ma Tộc cũng có hung danh ở bên ngoài, trị binh có phương, vận binh như Thần, Diệp Chân chỉ sợ sau khi hắn rời khỏi thì bên này lại xảy ra vấn đề.

Dù sao hiệp nghị giữa hắn với Ma Hoàng ngũ thái tử Phá Nguyệt cũng chỉ là một cái hiệp nghị ngoài miệng, cũng không thể ràng buộc Kim Chinh nổi chuyện gì.

Nhưng hiện giờ xem ra, Diệp Chân cũng đã yên tâm.

Những năm này ở bên ngoài chinh chiến, người dưới tay hắn đã hình thành một bộ thể chế vận chuyển quân sự hoàn chỉnh.

Cả hành động cơ chế cho những việc như tình báo, tham mưu, hành động quân sự này để xác suất xảy ra sai lầm khi người dưới trướng Diệp Chân hành động quân sự được kéo xuống rất thấp.

Trừ cái đó ra, địa bàn quản lý Bắc Hải Châu công phủ của Diệp Chân, tin tức tốt vẫn được báo đến không ngừng.

Nhóm tân binh lần thứ hai cũng đã hoàn thành tập huấn.

Năm nay Lương thực lại lần nữa thu hoạch về được rất nhiều, nhưng dựa theo yêu cầu của Diệp Chân, toàn bộ lương thực của địa bàn quản lý Bắc Hải Châu công phủ, một hạt cũng không cho phép đưa ra ngoài, còn phải thu mua chứa đựng số lượng lương thực thật lớn.

Trước mắt, tổng cộng lượng tồn lương của Bắc Hải Châu công phủ đã vượt qua chục tỷ cân, vẫn còn phải tiếp tục thu mua.

Đối với chuyện tồn lương này, Diệp Chân cũng không phải có cảm giác tiên tri gì, chỉ là sau khi trải qua chiến tranh chợt có chút ý nghĩ mà thôi.

Lão nhân nói loạn thế thời đại vàng son đồ cổ, nhưng theo Diệp Chân mà nói, thời loạn thế quan trọng nhất vẫn là lương thực!

Trong tay có đồ ăn, trong lòng không hoảng hốt.

Mặc dù nói trước mắt Đại Chu còn chưa phải trong thời loạn thế, nhưng khắp nơi đều có chiến tranh, tồn lương thực nhiều chút, cũng không dư thừa.

Trừ cái đó ra, trong lời Liễu Phong hồi báo với Diệp Chân, còn có tình huống hiện tại của đại quân tế ti Đại Chu Tổ Thần Điện trước mắt đang tụ tập lực chú ý với cả Chư Thiên Vạn Giới.

Nhị đại Thủ Tế Đông Phương Tiêu suất lĩnh Tế Ti quân viễn chinh, có thể xưng là đánh đâu thắng đó, chỗ nào đến, Tây Hải Thủy tộc lập tức trốn xa.

Đại Chu rất nhanh đã thu phục lại đất bị Thủy tộc xâm chiếm mất, nhưng đất thu về này, phần lớn đều là đất chết.

Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Hải Tộc lên bờ làm mưa làm gió trong quy mô lớn, từng tên nghẹn như đến điên loạn, chỉ thiếu chút nữa đã tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Loại tình huống này, nên đã để Đông Phương Tiêu suất lĩnh tế vệ đại quân rơi vào một loại hoàn cảnh lúng túng.

Xác thực đã thu phục đất ngày xưa bị chiếm mất, nhưng giết chết Thủy tộc, lại là ít càng thêm ít.

Hết lần này tới lần khác lần này Tây Hải Thủy tộc lại tiến công, thứ bị phá hư cực nhiều, chỗ thành trì đi qua, mấy phần mười nơi xa xôi.

Nhưng chúng nó lại cực kỳ xảo trá, trước khi đại quân Tế Ti Tổ Thần Điện đi đến, chủ lực đã lui vào Tây Hải trước.

Để Tổ Thần Điện tế vệ đại quân và Đông Phương Tiêu hơi có chút bị động —— là giết vào Tây Hải? Hay là không giết vào Tây Hải đây?

Theo tình báo của Liễu Phong, trước mắt, Đông Phương Tiêu suất lĩnh đại quân Tổ Thần Điện tế vệ vẫn còn đang quét dọn Thủy yêu sinh sống rải rác trên lục địa, lúc này vẫn không có giết vào Tây Hải.

Nhưng có thể giết vào Tây Hải hay không, trước mắt vẫn chưa thể xác định.

Tóm lại, ánh mắt của các nhóm thế lực khắp nơi đều tập trung ở phía trên đại quân Tổ Thần Điện tế vệ, đang quan sát bước hành động kế tiếp của bọn hắn là gì, đều đang suy đoán lực lượng và ranh giới cuối cùng của Đại Chu.

- Tiếp tục thu thập tình báo, không phải chuyện gấp gáp không thể xử lý được, thì không cần liên hệ ta...

Giao phó một tiếng, Diệp Chân mới thu hồi truyền tin na di trận vượt giới cỡ nhỏ để liên hệ về, vẻ mặt có hơi nặng nề.

Thừa thời cơ tình thế của Hồng Hoang Đại Lục đang hỗn loạn, có thể ngay phía trên tế vệ đại quân Tổ Thần Điện này, chờ chiến sự giữa bọn họ với Tây Hải Thủy tộc kết thúc, chính là trước mắt các tộc đã tham chiến, còn có những chư thiên vạn tộc đang ở bên thăm dò để làm ra quyết định kia.

Đại biến, có lẽ sẽ cùng nổ ra vào lúc đó.

Nhanh thì hơn nửa năm, chậm thì hai ba năm, đây là thời gian đại khái khi nào chiến sự của Tây Hải Thủy tộc kết thúc mà Liễu Phong suất lĩnh bộ tham mưu đã dự đoán, cũng là tuyến thời gian mà Diệp Chân sẽ trở về Hồng Hoang Đại Lục.

Từ dưới lòng đất lặng yên không một tiếng động quay về phòng ngủ trong tiểu viện, Diệp Chân nhìn thấy Lữ Thanh Trúc đang ngủ yên, khóe miệng hơi vểnh lên, Thận Ảnh Phân Thân thu nhập trong cơ thể, bản thể của Diệp Chân, lần nữa xếp bằng ở trước giường, bắt đầu tu luyện.

Ngay lúc hừng đông, Diệp Chân bị đánh thức do đầu ngón tay của Lữ Thanh Trúc đột nhiên ôm vào bên hông hắn.

- Tỉnh rồi?

Mái tóc khẽ rơi rớt, lúc này Lữ Thanh Trúc mới nhẹ gật đầu về phía Diệp Chân, nhưng dù là Diệp Chân, cũng không có thấy ánh mắt nghi hoặc phía sau nụ cười ngọt nhạt kia của nàng.

Ba ngày sau, ở chính đường Lữ phủ, Diệp Chân, Đinh Trì, Lữ Côn đều đứng ở đường dưới, vợ chồng Lữ lão gia tử ngồi ngay ngắn ở chính giữa, vẻ mặt trông rất nghiêm túc.

- Theo quy củ, dưới tình huống bình thường Hoàng Linh cấm vệ sẽ chia nhau luân phiên mà trực mỗi mười hai ngày, nhưng về nhà nghỉ một ba ngày, các ngươi cũng không cần lo lắng, cũng tầm mười ngày là bọn hắn sẽ trở về.

Lữ lão phu nhân nhìn vẻ mặt không muốn của mấy nữ nhân, cười cười mà giao phó.

- Hoàng Linh cấm vệ, có thể nói là đại quân quan trọng chủ yếu Hoàng Linh nhất tộc ta, về cơ bản, tám phần mười số lượng tử đệ trong đó, kỳ thật chỉ toàn là con em quý tộc.

Nơi có người, chắc chắn sẽ có tranh đấu, trong quý tộc Hoàng Linh chúng ta, tranh đấu cũng nhiều.

- Vài ngày trước các ngươi cũng nhìn thấy, kẻ địch của Lữ gia chúng ta không ít, sau khi các ngươi đi vào, nhất định phải cẩn thận chút.

- Nhưng cũng đừng quá lo lắng, Lữ gia chúng ta cũng không ít bạn bè.

- Nhưng có mấy người, các ngươi nhất định phải chú ý cho kỹ.