← Quay lại trang sách

Chương 2887 Đại Tế Ti Đến

Lão giả vừa mở miệng trước mắt chính là tộc trưởng của một chi quý tộc thuộc họ Tử trong tám họ quý tộc Hoàng Linh.

- Ngươi tên họ Tử này, kìm nén sắp hỏng rồi nhỉ.

Trần Hưởng chỉ Tử Văn Tuyên cười ha hả:

- Nói đi, ngươi kìm nén hỏng cái gì?

Lão giả họ Tử tên Văn Tuyên cười ha ha:

- Cược thắng bại không có ý nghĩa, thắng không có nhiều, thua chính là đang đưa linh thạch cho Thần Điện.

- Còn không bằng chính chúng ta đánh cược!

- Đánh cược?

Trần Hưởng lộ vẻ nghi hoặc.

- Không sai, lão Lữ, nếu không hai ta đánh cược một lần, cũng vừa vặn giải quyết khúc mắc hôm trước một chút?

Tử Văn Tuyên nhìn về phía Lữ lão gia.

- Khúc mắc?

Trần Hưởng đầu tiên là ra vẻ ngẩn người, sau đó giật mình nói:

- Là chuyện lệnh lục soát vài ngày trước sao, Tử Đô con cháu của ngươi cũng nát một hai khối xương sọ đó hả?

- Đúng rồi, sau cùng còn bồi thường cho lão già ngươi năm ngàn nô lệ thanh niên trai tráng đúng không?

Trần Hưởng chỉ chỉ Lữ lão gia cười nói:

- Đúng vậy, việc này Trần gia ta cũng bồi thường nô lệ thanh niên cho lão Lữ, ai bảo lão Lữ nổi giận uy hiếp chúng ta đây.

Nụ cười trên mặt nghiêm túc, Trần Hưởng lần nữa cười nói:

- Nếu không ta cũng tham gia đánh cược, chúng ta đánh cược một lần, giải quyết triệt để khúc mắc mấy ngày nay.

- Đúng, giải quyết triệt để, một lần cược giải ân cừu! Miễn cho bời vì bọn tiểu bối không thoải mái mà ảnh hưởng quan hệ ba nhà chúng ta.

Tử Văn Tuyên cũng cười nhìn về phía Lữ lão gia:

- Lão Lữ, sao, đánh cược hay không?

Lữ lão gia cười tủm tỉm nhìn hai vị này hợp lực đào hầm cho hắn, cũng không vội đáp ứng.

- Lão Tử, lão Trần, các ngươi làm vậy không chân chính nha.

- Sao lại không chân chính?

Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên đồng thời nghi ngờ nói.

- Ngươi nhìn, Trần Gia Vệ con của lão Trần ngươi chính là Vệ tướng Đệ Ngũ Vệ, một lời của hắn có thể quyết định toàn bộ chiến lược của Đệ Ngũ Vệ.

- Nhìn lại cháu trai Tử Đô của lão Tử ngươi chính là Thiên Phu Trưởng Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ, toàn bộ Đại đội thứ tư đều do hắn chỉ huy, có thể nói thắng bại nắm giữ trong tay tôn tử của ngươi.

- Nhìn lại hai đứa cháu rể này của ta đều chỉ là tân binh mới nhập doanh, trừ nghe mệnh lệnh, còn có thể làm gì?

- Trên chiến trường hết thảy đều không bị bọn họ ảnh hưởng, đánh cược với các ngươi như vậy, ta rất thiệt thòi.

Lữ lão gia nói.

- Ngươi nói cứ như Đệ Thất Vệ không có quan hệ gì với Lữ gia các ngươi vậy. Vệ Tướng Đệ Thất Vệ không phải có quan hệ thông gia với Lữ thị các ngươi sao? Thiên Phu Trưởng Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ còn không phải là tộc nhân của Lữ Thị các ngươi?

Trần Hưởng cười mắng.

- Ha ha, tộc nhân Lữ thị có nhiều cũng chưa chắc mỗi người đều nghe theo ý của lão già này.

Lữ lão gia gừng càng già càng cay, thật là khó chơi.

Con ngươi cảu Trần Hưởng đảo một vòng, liền nói:

- Lão Tử, lão Lữ đã sợ, ván cược kia coi như thôi, dù sao hai cháu rể kia là tân binh mới vừa nhập ngũ.

Loại giật dây này, Lữ lão gia bất vi sở động, mắt thấy chuyện đánh cược sắp không thành, Tử Văn Tuyên lại gấp lên.

- Này, lão huynh đệ chúng ta sao có thể có khúc mắc kéo dài đây! Nếu không thì lần này hai ta một phe, đánh cược với lão Lữ, coi như lão Lữ bên kia có thua cũng thua ít một chút.

Tử Văn Tuyên vẫn không quên khích Lữ lão gia một tiếng, chỉ là Lữ lão gia vẫn vô cùng vững vàng, chỉ cười mà không mở miệng.

- Ta cùng lão Tử mỗi người đều ra mười vạn thượng phẩm linh thạch, lão Lữ ngươi cũng ra mười vạn! Thắng, toàn bộ hai mươi vạn của chúng ta là của ngươi, thua thì mười vạn của ngươi về hai chúng ta, như thế nào?

Trần Hưởng đưa ra biện pháp.

- Hai cháu rể cháu rể của ta đây.

Lữ lão gia một mực không tỏ thái độ đột nhiên nói.

Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên lăng:

- Lão Lữ ngươi có ý gì?

- Ta nói, ta có tới hai cháu rể đây, đặt mười vạn có phải hơi ít hay không?

- Lão huynh đệ chúng ta muốn tiêu tan khúc mắc, muốn chơi thì phải chơi lớn một chút, ta đặt mười vạn một cháu rể, hai người hai mươi vạn khối thượng phẩm linh thạch, hai người các ngươi mỗi người đặt hai mươi vạn khối thượng phẩm linh thạch, ta thắng thì bốn mươi vạn thượng phẩm linh thạch của hai ngươi về ta! Ta thua thì hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch của ta chia đều cho hai ngươi?

Lữ lão gia bất chợt nói.

- Lão Lữ, tiền đặt cược lớn như thế, làm như vậy có chút không công bằng.

Trần Hưởng chậm rãi nói.

- Ngươi cứ nói đi, hai tên lão quỷ các ngươi có dám hay không? Không dám thì ta đi Thần Điện đặt cược!

- Aizzz, phục ngươi, cược thì cược, có gì mà không dám!

Tử Văn Tuyên là người thứ nhất đồng ý.

Trần Hưởng thấy thế liền cười nói:

- Hai ngươi đều đã đấu, nếu ta không bồi tiếp, chẳng phải là không có nghĩa khí sao? Vậy thì cược đi!

Ngay sau đó, ba người lập chứng từ ngay tại chỗ, sau khi lập chứng từ, Tử Văn Tuyên liền cười ha hả.

- Hai mươi vạn khối thượng phẩm linh thạch chính là một tháng thu nhập của Tử gia ta, không được, ta phải cho ta này phá của tôn tử giao phó một tiếng.

Ngay trước mặt mọi người, Tử Văn Tuyên phát một phong phù tấn cho Tử Đô đã đến trận.

Trên giáo trường quân diễn, Tử Đô đã khôi phục thương thế nhận được phù tấn từ gia gia, thần sắc nhất thời run lên.

Hắn nhìn về phía Đệ Thất Vệ, lập tức tìm được Địch Khoát Hải như hạc giữa bầy gà, trong đôi mắt lập tức liền bắn ra quang mang cừu hận.

Sự kiện Lữ phủ mấy tháng trước làm cho hắn trở thành trò cười trong giới con cháu quý tộc ở Hoàng Thành.

Khiến cho gia tộc rủi ro không nói, trên dưới cả phủ, đầu tiên là bị huynh trưởng răn dạy, tiếp theo lại bị phụ thân đánh theo gia pháp, sau cùng trong lúc cơm tối còn bị gia gia giáo huấn, nghe nói sự tình mất mặt này còn truyền đến tai lão tổ tông.

Điều này khiến Tử Đô xem chuyện này là chuyện vô cùng nhục nhã, muốn tìm về đến, thế nhưng một mực không có cơ hội.

Lúc này nhìn lấy Diệp Chân, Tử Đô hận không thể lập tức giết vào chiến trường, giẫm Diệp Chân dưới chân.

Diệp Chân ở trong trận doanh Đệ Thất Vệ tất nhiên đã sớm cảm ứng được ánh mắt tràn đầy hận ý của Tử Đô, liền cười, xa xa hướng về phía Tử Đô chắp tay một cái, khiến Tử Đô sắc mặt tái xanh, tay cũng sắp run.

Lúc này mấy vị Tiểu Đội Trưởng tụ bên người Tử Đô thấy điều dị thường.

- Đại nhân, tên kia chính là tên tạp chủng ngoại lai đã âm ngươi sao?

- Gia hỏa thủ đoạn bỉ ổi đó lần này lại là đối thủ của chúng ta, đây là trời cao cho đại nhân cơ hội báo thù.

- Đại nhân yên tâm, chúng ta bây giờ tiếp tục chờ đợi, chỉ cần đợi chút nữa quân diễn bắt đầu, nếu nhìn thấy tạp chủng ngoại lai này thì toàn bộ chúng ta sẽ tận lực xuất thủ, đánh hắn mặt mũi bầm dập.

- Chỉ vẻn vẹn mặt mũi bầm dập thôi sao?

Một vị Tiểu đội trưởng Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ tên là Tử Kỳ một mặt âm hiểm.

- Chỉ vẻn vẹn mặt mũi bầm dập có thể vì trút giận cho đại nhân sao?

- Vậy còn có thể thế nào?

- Đừng quên, đây là tiểu quân diễn, có thể chiến tử!

Tử Kỳ giờ phút này một mặt âm ngoan:

- Trong quy tắc, khiến hắn chiến tử, ai cũng không tìm ra được để trách móc chúng ta cố ý làm thế!

- Lại nói, tình hình bên trong trừ Quân Pháp Quan Thất Thải Châu Linh ra, chúng ta làm cái gì, ai cũng không biết!

- Chỉ cần các ngươi ra tay thoả đáng, giết chết hắn không thành vấn đề.

- Không sai, quy tắc của tiểu quân diễn tuy nhiên nghiêm mật, nhưng chúng ta hiểu rõ quân diễn như vậy, lách luật giết chết tiểu tử này cho đại nhân cho hả giận cũng không có vấn đề.

Nghe vậy, trong đôi mắt Tử Đô bùng lên tinh quang, suy nghĩ một chút liền gật đầu liên tục:

- Đã như vậy, ân tình của các huynh đệ, ta cám ơn trước.

- Không có việc gì, chúng ta cùng đại nhân cùng sinh tử cùng tiến thối, đây là việc nên làm!

- Đúng, nếu như đụng phải hắn, không cần vội vã động thủ, lập tức cho ta biết, nếu có thời cơ, ta muốn đích thân giết hai tên khốn kiếp này, rửa sạch nhục nhã!

Mặt Tử Đô đầy sát ý.

- Đại nhân yên tâm đi!

Cũng vào lúc này, phương hướng Hoàng Linh Sơn đột nhiên vang lên một tiếng chuông vô cùng thanh thúy.

Ánh mắt mọi người nhìn sang, trong nháy mắt, chỉ thấy một bóng người toàn thân khí tức nội liễm, bay lên từ trong Thất Thải Hoàng Thần Điện, vừa sải bước ra liền phảng phất như vượt qua không gian, trực tiếp xuất hiện tại khoảng không bên trên giáo trường quân diễn.

Đồng tử của Diệp Chân đột nhiên co lại, đây là cường giả, tuyệt đối là cường giả Đạo Cảnh.

- Đại Tế Ti đến!

Tiếng thông báo vang lên.