← Quay lại trang sách

Chương 2889 Thắng Cuộc?

Ha ha, Diệp lão đại, vậy mà ngươi không hiểu sao? Ngươi nói các ngươi bây giờ đang làm gì?

Thận Long Nguyên Linh A Sửu hỏi.

- Tham gia quân diễn!

- Đó là việc các ngươi làm, ta hỏi là Thất Thải Linh Châu - phân thân của Thất Thải châu đang làm gì?

- Cung cấp sân bãi cho chúng ta tiến hành quân diễn, đồng thời chủ trì quân diễn.

- Sai!

- Nó đang tu luyện!

Giọng nói của A Sửu tràn đầy thần bí.

- Tu luyện?

Diệp Chân bị thuyết pháp này làm kinh hãi.

- Không sai, đây là điều kiện phù hợp với phương pháp tu luyện độc môn của gia hoả Thất Thải Châu kia, ngươi không cảm thấy quân diễn trong Hoàng Linh Cấm Vệ diễn ra quá tấp nập sao? Nửa tháng một lần!

A Sửu cười lạnh.

- Trên thực tế, đây là do Hoàng Linh nhất tộc phối hợp giúp cho Thất Thải Châu tu luyện. Gia hỏa Thất Thải Châu này có uy năng đặc thù, bằng không, năm đó Hoàng Linh nhất tộc cũng sẽ không dựa vào nó để ngăn trở vô số Thánh Tế của Đại Chu!

- Nói như vậy, Thất Thải Châu này chẳng phải là rất lợi hại sao?

- Tu luyện nhiều năm như vậy, thương thế khẳng định đã phục hồi, thực lực khẳng định cũng càng thêm cường đại, không dám nói cường đại nhất trong tất cả Tiên Thiên Linh Bảo nhưng cũng phải là một trong những Tiên Thiên Linh Bảo đỉnh phong. Cho nên Diệp lão đại ngươi ở chỗ này vẫn nên khiêm tốn một chút, bất quá nếu có đại gia phối hợp với ngươi, như vậy...

Nói không có vài câu chính hình, Thận Long Nguyên Linh A Sửu liền chứng nào tật nấy, trở nên đắc ý càn rỡ.

Đến tận đây, Diệp Chân cũng hiểu rõ lúc này tình hình nơi đây - bên trong thể nội của một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, chỉ có thể sử dụng lực lượng quy tắc phù hợp tự thân, bất luận lực lượng ngoại lai nào giấu ở thể nội cũng không thể vận dụng.

Bằng không, bị Tiên Thiên Linh Bảo trấn tộc Hoàng Linh tộc phát hiện dị thường, vậy thì Diệp Chân sẽ bị toàn bộ cao tầng Hoàng Linh tộc treo lên đánh.

- Báo cáo đại nhân, phía trước quân ta ba ngàn dặm phát hiện một thành trì nhỏ.

- Báo cáo đại nhân, bên trái quân ta tám trăm dặm phát hiện tung tích đội thám báo Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ.

- Báo cáo đại nhân, ba tên thám báo quân ta bị phán chiến tổn, đã bị đưa khỏi chiến trường quân diễn, nhưng đã phát hiện chủ lực Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ, ngay tại bên trái quân ta chín trăm dặm.

Một đạo lại một đạo tình báo tập hợp đến chỗ Thiên Phu Trưởng Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ Lữ Lâm Long, để Lữ Lâm Long ra quyết định sau cùng.

Ngay sau đó, Lữ Lâm Long hạ đạt quân lệnh:

- Toàn quân tập hợp, chuẩn bị đánh bất ngờ Đại đội thứ tư.

Diệp Chân ngạc nhiên, quân lệnh này quá trực tiếp.

Phát hiện tung tích địch liền trực tiếp nhào tới một trận quyết thắng thua.

Nên nói phong cách chiến đấu của bọn họ là thô kệch hay là hào dũng đây?

Sau đó, Diệp Chân cũng minh bạch.

Đây là lần đầu tiên Diệp Chân tham gia loại quân diễn này, cho nên rất thận trọng.

Nhưng đối với những người khác, loại quân diễn một năm tham gia hơn hai mươi lần lần này đã là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Về phần thắng thua thưởng phạt, mỗi lần đều nghe Vệ Tướng giao phó, sớm đã phiền.

Dù sao cũng không có khả năng thua mãi, cũng không có khả năng thắng hoài.

Còn không bằng liều một trận, kết thúc chiến đấu sớm một chút cũng tốt.

Nhìn đại quân bắt đầu tập kết, Diệp Chân lại cảm giác không tốt lắm, đi lên như vậy, hoàn toàn là song phương so vận khí, liều thực lực, không có chút bộ dáng quân diễn nào.

- Aizz, đội trưởng, ngươi đề nghị với Thiên Phu Trưởng đại nhân một cái đi, kỳ thực tòa tiểu thành trì ngoài ba ngàn dặm kia là chỗ tốt, chiếm được thì thắng cũng dễ dàng mà!

Thanh Chiêu thua liền hai lần cũng có chút động tâm, nhanh chóng đi qua đề nghị Lữ Lâm Long, không lâu sau liền ủ rũ trở về.

- Đại nhân nói hắn không muốn bị người mắng thành Lữ rùa đen!

Kỳ thực Thiên Phu Trưởng Lữ Lâm Long cự tuyệt đề nghị hoàn toàn nằm trong dự liệu của Diệp Chân.

Bời vì lần tiểu quân diễn này có thể sẽ có chuyện ẩn bên trong.

Trước khi tiến vào chiến trường quân diễn, Lữ lão gia cho Diệp Chân một đạo phù tấn đã tận lực giao phó cho việc này.

Bảo Diệp Chân trong trận này nhất định phải tận lực biểu hiện tốt một chút, xung phong đi đầu, anh dũng giết địch, xong trận nếu không có gì ngoài ý muốn thì Diệp Chân sẽ được đề thăng làm Tiểu đội trưởng.

Phần ngọc giản tận lực giao phó này nhìn qua không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trên thực tế, nhân vật như Lữ lão gia nếu như không cần thiết sẽ không tận lực cường điệu chuyện nào đó.

Ngược lại, bởi vì một số việc đã có kết quả mới có thể cường điệu để Diệp Chân tận lực phối hợp, như vậy mới thuận tiện đề bạt quân chức cho Diệp Chân.

Nói cách khác, phát cho Diệp Chân phong phù tấn này ngay trước khi chiến đấu có nghĩa là Lữ lão gia đã biết Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ sẽ thắng.

Dưới tình huống bình thường, lấy quy tắc quân diễn hiện tại cùng hai phe địch ta mà nói, chuyện này là không thể nào.

Thực lực song phương chênh lệch không nhiều, không biết địa hình chiến trường, sao có thể phân thắng thua từ trước đây?

Trừ khi có chuyện ẩn ở bên trong!

Cho nên, vị con cháu Lữ thị tên là Lữ Lâm Long này không nghe đề nghị của Diệp Chân cũng nằm trong dự liệu.

Hẳn là trước lúc quân diễn đã có kế hoạch hoàn chỉnh.

Chỉ là, trong lòng Diệp Chân có một nghi vấn, dưới cơ chế hoàn chỉnh như thế, dưới quan hệ rắc rối phức tạp như thế, Lữ lão gia lại gần như chắc chắn kế hoạch của mình có thể thành công?

Nghi vấn thì nghi vấn, Diệp Chân chỉ có thể theo Đại đội mà hành sự.

Không bao lâu đã xuất hiện chuyển biến.

Đội ngũ ngàn người lúc đầu nhìn qua là lao thẳng tới địa phương phát hiện tung tích địch quân.

Nhưng ở đường núi thấp gập ghềnh lướt đến một chỗ rừng rậm, Lữ Lâm Long đột nhiên vung tay lên, cho đội ngũ dừng lại.

Dưới chân Lữ Lâm Long có một đống lá cây bị tảng đá đè lên, lá cây xảo diệu chỉ về một phương hướng.

Đương nhiên, các Hoàng Linh cấm vệ khác không có bất kỳ người nào chú ý tới phương hướng mà lá cây chỉ ra, chỉ có Lữ Lâm Long hững hờ quét mắt một vòng, xác định phương hướng một chút, sau đó một cước giẫm nát nhừ đám lá cây bị tảng đá đè lên kia.

- Tiểu đội thứ nhất, Tiểu đội thứ mười, lấy đội trưởng Tiểu đội thứ nhất Thanh Chiêu làm chỉ huy chiến trường, các ngươi tự mình thi triển huyễn thân, từ phương hướng này đi qua dụ địch! Chỉ cần thành công khiến cho địch nhân hiện thân, các ngươi chính là công đầu!

- Đệ Nhị, Đệ Tam, Đệ Tứ, Đệ Ngũ các Tiểu đội bọc đánh qua từ bên trái, một khi Đệ Nhất và Đệ Nhị Tiểu đội bị vây quanh thì lập tức giết ra.

- Đệ Lục, Đệ Thất, Đệ Bát, Đệ Cử Tiểu đội bọc đánh từ phía bên phải, một khi nhìn thấy địch nhân xuất hiện thì giết qua.

- Các binh sĩ tinh thông Thổ Độn và Mộc Độn đi theo ta, một khi địch nhân xuất hiện thì chớp thời cơ giết chết địch nhân.

Lữ Lâm Long rất tự tin, tựa hồ đã liệu định Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ sẽ ở phương hướng kia đợi bọn hắn.

Diệp Chân phỏng đoán, có thể là do một thám báo nào đó làm cho hắn chắc chắn như thế.

Quân lệnh như núi, Thiên Phu Trưởng đã hạ lệnh, bất kỳ người nào cũng chấp hành quân lệnh không chần chờ chút nào.

Diệp Chân và Đinh Trì cùng ở trong Đệ Nhất Tiểu đội đi dụ địch, bất quá Đinh Trì vì tinh thông Thổ Độn Thuật nên bị điều đến bên cạnh Thiên Phu Trưởng Lữ Lâm Long, trở thành thành viên tập kích bất ngờ.

Đương nhiên, Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn của Diệp Chân lợi hại hơn, bất quá việc này Diệp Chân cũng không có hiển lộ trước mặt người khác cho nên trong quân cũng không biết.

Đến tận đây, Diệp Chân đã biết đại khái an bài của Lữ lão gia.

Thậm chí Diệp Chân còn suy đoán, Đệ Nhất Tiểu đội đi qua dụ hoặc cũng có thể là do Lữ lão gia bày mưu đặt kế.

Như vậy, Diệp Chân hắn muốn không lập công cũng không được.

Chỉ cần lúc tác chiến hơi dũng mãnh một chút, sau cùng chỉ cần đại đội bọn họ thắng, vậy lần này Diệp Chân được đề bạt quân chức là chuyện ván đã đóng thuyền.

- Đi!