Chương 2890 Không Có Ý Tốt
Chỉ huy lâm thời của Đệ Nhất và Đệ Thập Tiểu đội Thanh Chiêu vung tay lên, một trăm tám mươi người còn lại liền theo Thanh Chiêu tiềm hành đi về phương hướng mà Thiên Phu Trưởng chỉ định.
Đợi đi được hai trăm dặm, lúc ra khỏi mảnh sơn lâm này, Thanh Chiêu đột nhiên quát lên:
- Huyễn Thân!
Cùng một giây, cơ hồ tất cả Hoàng Linh cấm vệ đều hơi lắc người, lắc ra mấy cái Huyễn Thân.
Hoàng Linh tộc nhân mỗi người đều có tu vi thần hồn cường đại, thi triển loại bí thuật Huyễn Thân này cũng xem như sở trường.
Ít nhất cũng chia ra hai cái Huyễn Thân, còn cường đại nhất, tỉ như đội trưởng Thanh Chiêu tu vi Giới Vương cảnh sơ kỳ thì có thể phân ra năm cái Huyễn Thân.
Hiện tại tu vi mà Diệp Chân hiện ra bên ngoài là Huyền Cung cảnh ngũ trọng, thân hình Diệp Chân thoắt một cái, phân ra ba cái Huyễn Thân.
Chỉ là, giữa các Huyễn Thân cũng có chênh lệch.
Tỉ như Huyễn Thân của đội trưởng Thanh Chiêu thì gần như có thể lấy giả làm thật, còn Huyễn Thân của một bộ phận Hoàng Linh cấm vệ lại chỉ cần dùng thần niệm quét qua liền có thể phân biệt ra là giả.
Bất quá đây là hành quân, người thật đều xông vào trước nhất, Huyễn Thân ở phía sau.
Trong chốc lát, đội ngũ tiếp cận sáu, bảy trăm người trùng trùng điệp điệp từ trong núi rừng phóng tới mục đích.
Người có thị lực tốt đã nhìn thấy bóng dáng địch quân.
Nhưng cũng vào lúc này, phía bên trái đột nhiên truyền đến tiếng la giết vang trời, tiếng kêu thảm thiết.
Tiểu đội dụ địch hướng bên trái của Thanh Chiêu vậy mà hưng khởi chiến đấu.
Trong lòng Diệp Chân khẽ giật mình, đội trưởng Thanh Chiêu hơi giật mình, bỗng nhiên đánh ra thủ thế ngừng lại đề phòng.
Cũng vào lúc này, một đạo ngọc giản phù tấn bay tới, Thanh Chiêu nhìn một chút, sắc mặt đại biến:
- Mọi người cẩn thận, đội ngũ cánh trái bị mai phục!
Trong chiến trường quân diễn tuy cấm phù tín, nhưng cấm chỉ là phổ thông quân sĩ, quân quan như là Tiểu đội trưởng, Thiên Phu Trưởng liên hệ với nhau là không khỏi dùng phù tấn, đây là vì thuận tiện truyền đạt quân lệnh.
Nhưng mỗi lần liên lạc bằng phù tấn giữa các sĩ quan đều phải chuẩn bị báo cáo lại.
Cơ hồ là cùng một giây, trên mũ giáp tung bay lấy binh lính Đại đội thứ tư, đã hiện lên hình quạt chém giết tới.
Ánh mắt khẽ quét qua, trong lòng Diệp Chân giật mình, bốn trăm người!
Gần bốn trăm người đã xung phong chém giết hướng về bọn hắn.
Đội trưởng Thanh Chiêu rất ngoài ý muốn, sắc mặt tái xanh, nhưng giờ này khắc này không thể làm kẻ đào ngũ, chỉ có thể nói:
- Lên!
Diệp Chân gấp.
Binh lực chân thực của bọn họ bên này chỉ có một trăm tám mươi người, binh lực địch nhân nhiều gấp hai phe mình, đấu như vậy, phe mình tất thua không thể nghi ngờ.
- Đội trưởng, bên trái gặp phải bao nhiêu địch nhân?
Diệp Chân vội vàng hỏi.
- Không rõ ràng, chỉ nói bị số địch nhân gấp đôi vây quanh, hẳn là hơn năm trăm người!
Thanh Chiêu vội la lên.
- Nếu là hơn năm trăm người, như vậy địch nhân hẳn là chia binh hai đường, muốn lấy ưu thế binh lực trước tiêu diệt cánh trái cùng chúng ta!
- Địch nhân chừng bốn trăm người, cứ xông lên như vậy, chúng ta chắc chắn thất bại!
- Nhưng bây giờ đã bị nửa bao vây, chúng ta còn có thể làm sao? Cũng không thể trốn được.
Nói đến chữ “trốn”, Thanh Chiêu biến sắc:
- Khoát Hải, ta nói với ngươi, đây là quân diễn, tuy chân thực nhưng cũng không phải là chiến tranh thực sự, dù có đánh đến trọng thương cũng tuyệt đối không thể trốn, nếu không trong quân đội sẽ không ngóc đầu lên nổi.
- Đội trưởng, ta cũng không có nói trốn, ta nói là vừa rồi Lữ đại nhân bố trí đội ngũ cánh phải cách chúng ta không xa, chúng ta một bên đánh nhau, một bên rút lui, liên lạc lại cánh phải, có lẽ có thể chuyển bại thành thắng!
Nói xong, Diệp Chân lại bổ sung:
- Mà lại, đội ngũ tập kích bất ngờ của Thiên Phu Trưởng đại nhân cũng sẽ nhìn thấy thời cơ phối hợp với chúng ta.
- Vừa đánh vừa lui, tụ hợp cùng cánh phải, chuyển bại thành thắng?
Thanh Chiêu có chút do dự.
- Không sai, làm như vậy chúng ta còn có cơ hội thắng, nếu như cứng đối cứng, hôm nay tất bại không thể nghi ngờ, bảy ngàn năm trăm khối thượng phẩm linh thạch của đội trưởng ngươi cũng coi như…
Nhắc đến bảy ngàn năm trăm khối thượng phẩm linh thạch, Thanh Chiêu một trận đau lòng, nếu lần này lại thua, cộng thêm tiền thua lần quân diễn trước nữa, vậy coi như là hơn một vạn thượng phẩm linh thạch của đã sắp thua sạch.
- Tốt, nghe ngươi!
- Đội trưởng ngươi trước tiên liên lạc cùng Đội trưởng tiểu đội bên cánh phải một chút, đồng thời chúng ta không thể lui binh quá rõ ràng, nhất định phải chiến mà không địch rồi mới lui bước, sau đó để cánh phải giết tới.
Những ngày này Diệp Chân cùng Thanh Chiêu sinh hoạt tương đối quen, rất nhanh Thanh Chiêu đã an bài xong xuôi theo thuyết pháp của Diệp Chân.
Đầu tiên là lượng lớn địch nhân ập đến, gần như tất cả Huyễn Thân đều bị thu hồi thể nội trong lúc bối rối.
Đại chiến vừa bắt đầu, gần như tất cả Hoàng Linh cấm vệ đều thu hồi hết Huyễn Thân vào trong cơ thể mình.
Không còn cách nào, những Huyễn Thân này đều tiêu hao lực lượng linh lực và thần hồn của mình, nhất là ba năm cái Huyễn Thân càng tiêu hao hết gần một nửa lực lượng của rất nhiều cấm vệ.
Nếu là dạng này không công bị địch nhân đánh tan, này chưa chiến mà lực lượng đã tổn thất một nửa.
Nhưng Huyễn Thân vừa thu lại, đội ngũ gần sáu trăm người trước kia trong chớp mắt liền biến thành một trăm tám mươi người, bị đội ngũ bốn trăm người quân địch bao vây, lập tức bối rối.
- Các huynh đệ Đệ Thất Vệ, các ngươi đã bị bao vây, đầu hàng đi!
- Người đầu hàng miễn nhục!
Các cấm vệ Đại đội Thứ tư Đệ Ngũ Vệ bao bốn phía đã hưng phấn cười to.
Tương phản, một trăm tám mươi người Diệp Chân bên này lúc này mỗi người lộ vẻ lo sợ không yên, đây là chân thật.
Mặc cho ai bị đội ngũ nhiều gấp hai phe mình bao vây cũng phản ứng như vậy.
Cho nên, Thanh Chiêu an bài vừa đánh vừa lui cũng là bình thường.
Chiến đấu bắt đầu được gần trăm hơi thở đã có cấm vệ bên phía Thanh Chiêu gánh không được công kích mà biệt khuất vô cùng hô lên hai chữ 'Nhận thua' này.
Gần như trong một nháy mắt hô lên hai chữ 'Nhận thua', không gian xung quanh Hoàng Linh cấm vệ vừa hô lên liền sóng động một cái rất nhỏ, Hoàng Linh cấm vệ đó biến mất tại chỗ.
Trong quân diễn, đã bị đào thải.
Trong thời gian ngắn ngủi trăm hơi thở đã chiến tổn hơn hai mươi người, mà đối diện, chiến tổn mới sáu người mà thôi.
Trong một mảnh núi rừng ngoài ba trăm dặm, Thiên Phu Trưởng Đại đội Thứ tư Đệ Ngũ Vệ Tử Đô nhìn phù tấn vừa mới nhận được, cười lạnh.
- Tên phế vật Lữ Lâm Long này thật sự cho rằng đến bây giờ, Lữ gia còn có thể chơi loại thủ đoạn kia? Đã thu được tin tức của Tử Kỳ, đội ngũ bọn họ bất quá một trăm tám mươi người, Tử Kỳ lấy ưu thế binh lực bốn trăm người, nhiều nhất nửa khắc đồng hồ có thể giải quyết chiến đấu.
- Đại nhân, cánh trái bọn họ đã tan tác, trận này chúng ta thắng chắc.
- Còn thiếu một người!
Tử Đô nói ra.
- Người nào?
- Lữ Lâm Long!
Tử Đô một mặt chắc chắn:
- Lữ Lâm Long con hàng này ta biết rõ, cực kỳ thiển cận, tin tưởng hắn sẽ lập tức cứu viện cánh trái, đến lúc đó...
Trong khi nói chuyện, lại một đạo phù tấn bay tới, trong đôi mắt Tử Đô đột nhiên tuôn ra quang mang doạ người.
- Không chỉ có Lữ Lâm Long xuất hiện ở cánh trái mà trong cánh trái còn phát hiện một người khác!
- Người nào?
- Tên phế vật Lữ gia đã hại ta chịu nhục – Đinh Trì!
Trong lúc gầm thét, Tử Đô vung tay lên, một trăm tinh nhuệ dưới trướng như gió lốc giết qua chiến trường cánh trái.
Trong giáo trường quân diễn, hơn ba mươi vị cấm vệ Đệ Thất Vệ đột nhiên xuất hiện giữa giáo trường dẫn tới một đám quý tộc đặt cược chú ý không thôi.
Tất cả mọi người đều biết, những cấm vệ đột nhiên xuất hiện trên giáo trường quân diễn này chính là những cấm vệ đã “chiến tử” trong chiến trường quân diễn.
Bây giờ Đệ Thất Vệ bỗng nhiên 'chiến tử' hơn ba mươi người, khiến cho sắc mặt của các quý tộc đã đặt cược Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ chiến thắng rất khó coi.