Chương 2906 Nhiệm Vụ Thứ Nhất Của Lữ Lão Gia
Trong giáo trường quân diễn, toàn trường yên tĩnh.
Tất cả Hoàng Linh cấm vệ đều bình tĩnh nhìn Thiên Phu Trưởng Lữ Lâm Long, cấp thiết muốn biết Thiên Phu Trưởng đến cùng có dám ứng chiến hay không.
Chỉ có Diệp Chân đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn Lữ Lâm Long, một mặt cười lạnh.
Đã dám chơi âm chiêu sau lưng thì phải có giác ngộ bị người vạch trần.
Diệp Chân cũng không phải đệ tử quý tộc trong Hoàng Linh cấm vệ, không bị những quan hệ móc rễ rắc rối phức tạp khiến cho muốn làm gì chuyện cũng phải lo lắng đủ điều.
Lữ Lâm Long giờ phút này một mặt xấu hổ, gần như có một loại ảo giác.
Địch Khoát Hải hắn sao lại dám!
Sao lại dám khiêu chiến hắn trước mặt mọi người!
Trước khi Ngô Phàm bại trận mà Địch Khoát Hải dám khiêu chiến hắn trực tiếp như vậy thì Lữ Lâm Long sẽ ứng chiến không chút do dự, hung hăng giáo huấn Diệp Chân, để cho Diệp Chân biết cái gì gọi là thực lực.
Nhưng bây giờ, Lữ Lâm Long do dự.
Bởi vì chính hắn cũng không có cách nào gọn gàng mà linh hoạt đánh bại Giới Vương cảnh sơ kỳ Ngô Phàm như thế.
Địch Khoát Hải lại có thể làm được.
Nhất là ở trước mặt đông đảo quần chúng, Thiên Phu Trưởng như hắn nếu thua thì mất hết mặt mũi.
Càng thêm khó khăn là Diệp Chân nói ngay nói thẳng, nói là hắn sai sử Ngô Phàm khiêu chiến, điều này không chỉ có tổn hại hình tượng của hắn mà còn khiến hắn giờ phút này rơi vào tình trạng vô cùng xấu hổ.
Nếu thắng còn tốt, thua thì uy vọng trong quân triệt để coi như xong.
Trên đời này, vô luận quân đội ở đâu cũng đều trọng dũng, trọng nghĩa, trọng tín, nhưng Địch Khoát Hải này nói mấy câu đã biến Lữ Lâm Long hắn thành một tên tiểu nhân chỉ dám đứng sau tính kế.
Lữ Lâm Long nửa ngày không trả lời, vẻ khinh thường trong mắt Diệp Chân càng đậm.
Nếu gia hỏa này sau khi thua chuyện mà vẫn dám ứng chiến không sợ, ngược lại đúng là một hán tử.
Nhưng bây giờ lại do dự không dám thì chỉ để Diệp Chân trừ khinh bỉ vẫn là khinh bỉ!
- Thế nào, Thiên Phu Trưởng đại nhân không dám hay là sợ thua? Thiên Phu Trưởng đại nhân không phải rất muốn biết thực lực của thuộc hạ sao?
- Nếu Thiên Phu Trưởng đại nhân không dám, vậy thì coi như thôi.
Diệp Chân phất tay như không có gì.
Mắt thấy trong mắt các Hoàng Linh cấm vệ đã xuất hiện vẻ khinh bỉ, Lữ Lâm Long gấp.
Quang hoa trong lòng bàn tay hơi biến hóa, trong tay chợt xuất hiện một cây trường thương bằng bạc, xuống tràng.
- Khoát Hải, không phải là ta không dám mà vừa rồi ta đang suy nghĩ một chuyện!
Lữ Lâm Long hoà giải.
- Hửm, Thiên Phu Trưởng đại nhân đang suy nghĩ chuyện gì?
Đột nhiên, lòng bàn tay Lữ Lâm Long buông lỏng, trực tiếp ném trường thương bằng bạc trong tay sang một bên.
- Ta đang nghĩ là đao thương không có mắt, đều là huynh đệ trong quân, thương tổn cũng không tốt, cho nên ta quyết định vứt bỏ binh khí, so tài quyền cước cùng Khoát Hải huynh đệ một chút!
Vừa dứt lời, Diệp Chân biến sắc, kém chút cười ra tiếng.
Lữ Lâm Long này thật sự thích chơi trêu trò.
Vì không cho Diệp Chân vận dụng món Hậu Thiên Linh Bảo kia, thật sự rất phí tâm cơ, không ngờ lại trước tiên chủ động vứt bỏ binh khí.
- Quyền cước thì quyền cước, Thiên Phu Trưởng đại nhân yên tâm, ta không sẽ vận dụng món Hậu Thiên Linh Bảo kia.
Diệp Chân nói thẳng ra mục đích của hắn như thế lại để cho sắc mặt Lữ Lâm Long khó coi.
Cũng do Lữ Lâm Long không may.
Thông thường có dùng chút thủ đoạn cũng không người nào dám nói chuyện trực tiếp như thế, dù sao quan hệ trong Hoàng Linh cấm vệ rất phức tạp, đây không phải là đắc tội với người khác sao.
Đáng tiếc, hắn đụng phải Diệp Chân.
- Mời!
- Mời!
Lữ Lâm Long quát khẽ một tiếng, linh lực nổi lên quanh thân, thân hình khẽ nhúc nhích, bày ra thủ thế tung quyền, khí thế quanh thân bỗng nhiên biến đổi.
Trong lúc quyền thế bốc lên, sau lưng không ngờ lại ngưng tụ ra hình dạng một con hổ màu đen, sát khí khuấy động.
Hắc Hổ chỉ hiện lên, còn chưa phát uy mà trong giáo trường đã cát bay đá chạy.
Tại lằn ranh giáo trường, Thanh Chiêu một mặt không cam lòng, ánh mắt nhìn về phía Lữ Lâm Long cũng nhiều hơn mấy phần khinh thường.
Bởi vì hắn biết rõ, Thiên Phu Trưởng ném cây thương màu bạc chỉ là làm dáng, thứ hắn chân chính lợi hại lại là quyền pháp.
Hổ Ma Thần Quyền gia truyền mới thực sự là lợi hại, vì tất cả Hoàng Linh cấm vệ đều đã lĩnh giáo qua.
Cũng như Thanh Chiêu vậy, không ít Hoàng Linh cấm vệ biết được nội tình của Lữ Lâm Long, ánh mắt đều thay đổi.
- Giết!
Lữ Lâm Long gầm lên giận dữ, thân hình vừa động đã hóa thành một mãnh hổ màu đen, nhào về phía Diệp Chân.
Hắc mãnh hổ đập ra phát ra trận trận hổ gầm, tiếng hổ gầm này không ngờ lại mơ hồ chấn nhiếp thần hồn, Hổ Ma Thần Quyền của Lữ Lâm Long không ngờ lại luyện được thần thông!
Diệp Chân đứng trước Hổ Ma Thần Quyền trùng kích, vẫn như cũ một mặt cười lạnh.
Hổ Ma Thần Quyền của Lữ Lâm Long tuy tinh diệu nhưng ở trong mắt Diệp Chân vẫn không đáng chú ý như cũ!
Lần này, Diệp Chân cũng không có đợi Hổ Ma Thần Quyền tới người mới cử động, mà lúc Lữ Lâm Long vừa nhào tới, Diệp Chân cũng động.
Tất nhiên Diệp Chân đã có kế hoạch đại khái, vậy sẽ phải thực hiện.
Bước ra một bước.
Vô số Thổ nguyên lực giữa thiên địa tập trung về phía Diệp Chân.
Mậu Thổ Như Sơn!
Diệp Chân bước ra một bước, lực lượng địa mạch sơn mạch dưới lòng đất xung quanh liền tụ về phía hắn, cùng Mậu Thổ Như Sơn Ấn trong Mậu Thổ Đạo Cung của Diệp Chân hô ứng lẫn nhau.
Sau đó, Diệp Chân oanh ra một quyền bình thản.
Trong mắt người ngoài, một quyền này của Diệp Chân chỉ là một đấm thẳng mà thôi.
Nhưng Lữ Lâm Long chịu một quyền này lại hoảng hốt, trong cảm giác của hắn, một quyền này của Diệp Chân càng giống như một ngọn núi lớn, giống như cả tòa Hoàng Linh Sơn oanh hắn khiến hắn không khỏi hoảng sợ.
Thế núi như ảo thực thật, dưới thế núi ấy, Hổ hình của hắn trong chớp mắt phân thành từng mảnh, thế nhưng thế núi lại không hư hại chút nào.
Trong chớp mắt, Lữ Lâm Long hiểu rõ —— thần thông!
Đây mới thực là thần thông!
Trong nháy mắt tiếp theo, quyền ấn như núi đánh xuống, Lữ Lâm Long đầu tiên bị quyền ấn đánh bay, sau đó bị thế núi cùng địa mạch lực vô tận ẩn chứa trong quyền ấn chấn động đến mức phun máu tươi, mặt như tờ giấy vàng.
Một chiêu!
Lại là một chiêu bại địch!
- Đã nhường!
Diệp Chân nhìn Lữ Lâm Long, trong mắt tràn đầy vẻ cười lạnh.
Một quyền này, hắn chỉ mới điều động Địa mạch lực trong vòng năm trăm dặm mà thôi!
Giờ phút này, trong toàn giáo trường lặng ngắt như tờ.
Quá kinh người!
Nếu như nói lúc trước Diệp Chân chém giết Tử Kỳ cùng Tử Đô tuy lợi hại, nhưng trong mắt những Hoàng Linh cấm vệ này là do hắn dựa vào Hậu Thiên Linh Bảo.
Trong lòng bọn họ lại nghĩ, nếu có một kiện trung phẩm Hậu Thiên Linh Bảo chủ công sát phạt, bọn họ cũng có thể nhẹ nhõm chém giết Tử Kỳ cùng Tử Đô.
Nhưng bây giờ thì khác.
Giờ khắc này, Diệp Chân dùng thực lực chân chính đánh bại Ngô Phàm cùng Thiên Phu Trưởng Lữ Lâm Long.
Lại còn là đánh bại bằng cách thức một chiêu bại địch cực kỳ rung động kia!
Lữ Lâm Long bị một chiêu thảm bại, hai mắt trừng trừng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Chân, mặt mũi ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
- Ngươi... chút tu vi của ngươi.... sao có thể....
Khí huyết sôi trào trong cơ thể, giờ phút này Lữ Lâm Long ngay cả một câu cũng nói không trôi chảy.
Nhìn vẻ mặt khó tin của Lữ Lâm Long, khí thế quanh thân Diệp Chân rung động, đột nhiên tản mát ra khí tức Huyền Cung Cảnh lục trọng:
- Thiên Phu Trưởng đại nhân, xin lỗi, là do thông tin của ngươi không chính xác, tu vi của ta đêm qua vừa đột phá từ Huyền Cung Cảnh ngũ trọng đến Huyền Cung Cảnh lục trọng.
Diệp Chân thả ra khí tức tu vi.
Nghe vậy, Lữ Lâm Long chán nản, hắn đâu có nói đến tu vi, hắn muốn nói là thần thông.