← Quay lại trang sách

Chương 2905 Dám Không Phải Không Dám

Ý định của hắn chỉ là cảnh cáo, mượn cơ hội chèn ép khí thế của Địch Khoát Hải một chút mà thôi, không ngờ lại gây nên bắn ngược lớn như thế, càng làm hắn xuống đài không được.

Trong quân đội, đám Hoàng Linh cấm vệ này đứng chung một chỗ với Diệp Chân, đây là biểu hiện của sự đồng tâm hiệp lực.

Nếu Lữ Lâm Long thật dám mạnh mẽ thi hành quân pháp thì cũng có thể làm được.

Nhưng sau khi dùng quân pháp xong, trọng lượng của Thiên phu trưởng như hắn ở trong đại đội thứ hai cũng sẽ giảm đi hơn phân nửa.

Hơn năm trăm tên Hoàng Linh cấm vệ đứng ở bên cạnh Diệp Chân kia, sau này hắn có thể chỉ huy được mới là lạ.

Nhưng nếu không chấp hành quân pháp này, hắn đã nói ra khỏi miệng, lúc này lại có chút đâm lao phải theo lao.

Nhưng giữa hai hại thì lấy cái nhẹ hơn, Lữ Lâm Long rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể xám xịt tự bào chữa.

- Lần này, xem ở phân thượng các ngươi chúc mừng, tạm thời bỏ qua cho, nếu có tái phạm, tuyệt không dễ tha.

- Đa tạ đại nhân!

Diệp Chân cười hắc hắc, tiếng cười đó rơi vào trong tai Lữ Lâm Long lại hết sức chói tai.

Thao diễn đang được bắt đầu tiến hành trong một bầu không khí không thoải mái, Diệp Chân cũng bắt đầu chính thức nhậm chức đội trưởng đội thứ ba.

Đội thứ ba này chính là một đội trước đó đã bị đào thải, trước đó có chỗ mâu thuẫn với Diệp Chân, là bị nguyên đội trưởng và Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long ảnh hưởng.

Lúc này, Diệp Chân về chỗ, lấy mị lực và thủ đoạn của Diệp Chân, rất nhanh đã đánh thành một mảnh.

Hoàng Linh cấm vệ sáng sớm thao diễn một canh giờ, mỗi nửa canh giờ sẽ nghỉ ngơi một khắc đồng hồ.

Trong thời gian nghỉ ngơi giữa lúc thao diễn, lúc đội viên dưới trướng đang làm quen với Diệp Chân, ai cũng không chú ý tới ánh mắt đang ra hiệu của Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long, cấm vệ một phục sức thân vệ đứng ở giữa sân, vọt thẳng ra khiêu chiến Diệp Chân.

Trong Hoàng Linh cấm vệ, Thiên phu trưởng có thể có được mười thân vệ.

- Địch đội trưởng, nghe nói ngươi có thần thông bất phàm, có thể trảm cường giả Giới Vương Cảnh, Ngô Phàm ta bất tài, muốn luận bàn với Địch đội trưởng một chút!

Ngô Phàm này không phải người khác, chính là nguyên đội trưởng đội thứ ba vừa rồi bị cướp đi chức, nguyên bản bị cướp đi chức này, trong lòng không quá chịu phục, lúc này trong mắt tràn đầy vẻ khiêu khích.

Diệp Chân nhìn thoáng qua Ngô Phàm, chậm rãi lắc đầu:

- Thần thông bí thuật của ta đều là thuật giết người, vẫn không nên luận bàn thì thích hợp hơn.

Vừa nghe đến đây ra, sắc mặt Ngô Phàm đột ngột cứng đờ:

- Địch đội trưởng sợ hay sao?

- Tử Kỳ và Tử Đô ta còn không sợ, ta còn sợ ngươi?

Diệp Chân lạnh quát.

Vừa nghe đến đây ra, Ngô Phàm ra khiêu chiến Diệp Chân triệt để không biết làm thế nào, ánh mắt nhìn về phía Thiên phu trưởng xin giúp đỡ.

Lữ Lâm Long rất tức giận, tên rác rưởi Ngô Phàm này, ánh mắt này đã trực tiếp làm lộ ra hắn ở phía sau chỉ điểm.

Diệp Chân thấy thế cũng ngơ ngác một chút.

Diệp Chân tưởng rằng Ngô Phàm khiêu chiến là bởi vì bị giáng chức, cho nên khá lịch sự, không ngờ lại là Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long châm ngòi ở sau lưng, khóe miệng nháy mắt xuất hiện lãnh ý.

Trước mắt bao người, Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long không giả bộ được nữa, chỉ có thể cười ha hả đứng dậy.

- Địch đội trưởng, trong lòng Ngô Phàm ngưỡm mộ uy phong của ngươi, ngươi cứ chỉ điểm hắn một chút đí.

- Ta vừa ra tay, chính là toàn lực ứng phó, ta sợ không biết nặng nhẹ sẽ tổn thương người?

- Luận võ luận bàn, nào có không bị thương, nhưng vẫn nên tận lực điểm đến là dừng!

Nói xong, Lữ lâm Long lại bổ sung một câu:

- Nhưng Hậu Thiên Linh Bảo kia của ngươi vẫn đừng nên dùng.

- Tốt!

Thấy Diệp Chân gật đầu, Lữ Lâm Long cười càng vui vẻ hơn, như vậy, Ngô Phàm có thể không chút kiêng kỵ ra tay, trước mặt mọi người đánh Diệp Chân một trận tơi bời, tìm về uy vọng Thiên phu trưởng của hắn.

Hắn thấy, trước đó Diệp Chân chém giết Tử Kỳ và Tử Đô đều dựa vào món Hậu Thiên Linh Bảo kia, không có món Hậu Thiên Linh Bảo đó, Diệp Chân chỉ là một con tôm nhỏ Huyền Cung Cảnh mà thôi, trước mặt thực lực chênh lệch lớn như vậy, còn không phải do bọn hắn tùy tiện xoa nắm sao.

- Mời!

Thấy Diệp Chân đã ra, Ngô Phàm tu vi cao tới Giới Vương Cảnh nhất trọng hướng về Diệp Chân ra hiệu, đột ngột bước ra một bước, một thanh trường đao trong lòng bàn tay đột ngột huyễn ra vô số đao ảnh, phô thiên cái địa chém về phía Diệp Chân.

Diệp Chân liếc xéo đao ảnh, này cũng không nhúc nhích, bọn người Thanh Chiêu thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, ngay cả nắm đấm cũng nắm chặt.

Thẳng đến đao ảnh ra đến, thân hình Diệp Chân đột nhiên nhoáng một cái mới kỳ diệu tới đỉnh cao vừa lui, một bước rời khỏi hơn mười trượng, rời khỏi phạm vi của đao ảnh, làm cho đao thế của Ngô Phàm đánh vào khoảng không.

- Ta nhường ngươi ba chiêu!

Diệp Chân quát.

- Ngươi!

Ngô Phàm có chút thẹn quá hoá giận, đột ngột nổi giận gầm lên một tiếng, đao ảnh như giống như ngân sắc phích lịch, như thiểm điện chém về phía Diệp Chân, đao thế cực nhanh.

Lần này, Diệp Chân khoa trương hơn, chỉ ngay trước khi đao thế đến trước mắt mới sải bước ra ba mét về phía bên trái, chính làm cho một đao của Ngô Phàm lại đánh vào khoảng không.

Đi đao kình cường hãn đánh xuống trực tiếp làm cho mặt đất lộ ra một sâu hố to mười mấy mét, bụi đất tung bay.

Mượn bụi đất đầy trời, đao quang của Ngô Phàm như dải lụa nổ thành một đoàn, gắt gao chém về phía Diệp Chân.

Đột nhiên, đao quang bỗng nhiên tán đi, cả người Ngô Phàm lập tức bị đánh bay ngang ra ngoài, trong miệng điên cuồng phun ra tiên huyết, còn kèm theo một hai cái răng!

Phịch một tiếng, mãi đến khi Ngô Phàm rơi xuống đất làm cho bụi bặm bay lên, âm thanh của Diệp Chân mới vang lên:

- Ba chiêu đã qua!

Trên mặt đất, trong đôi mắt của Ngô Phàm tràn đầy sợ hãi, một quyền khinh khủng vừa rồi giống như mang theo vô số ngọn núi lớn đánh về phía hắn, làm cho xương khớp cả người hắn đau nhức muốn gãy, nhưng hắn vẫn cảm nhận được, một kích này đánh bại hắn, Diệp Chân đã lưu lại lực kình.

Bằng không, bây giờ hắn có thể còn sống hay không còn chưa biết được, nhưng bộ ngực hắn tuyệt đối sẽ có một lỗ thủng lớn!

Một đám Hoàng Linh cấm vệ quan chiến lại cực kỳ kinh hãi, vừa rồi bụi đất tung bay, bọn hắn ngay cả Diệp Chân xuất thủ như thế nào cũng không thấy rõ ràng thì chiến đấu đã kết thúc.

Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long quan chiến cũng kinh hãi, hắn hoàn toàn không ngờ tới, cho dù không sử dụng Hậu Thiên Linh Bảo mà Diệp Chân cũng mạnh như vậy.

Ngô Phàm này đừng nói là trọng thương Diệp Chân, ngay cả thực lực của Diệp Chân cũng không thăm dò ra.

Nửa ngày sau, Ngô Phàm ngã trên mặt đất mới kêu rên lên tiếng, miệng lớn thở hào hển, hướng về phía Diệp Chân chắp tay nói:

- Đa tạ... Thủ hạ lưu tình!

Một đám Hoàng Linh cấm vệ lại càng kinh hãi, lấy tu vi Huyền Cung Cảnh ngũ trọng, một chiêu trọng thương Ngô Phàm đã thật lợi hại, nhưng bây giờ Ngô Phàm lại còn nói Địch Khoát Hải thủ hạ lưu tình rồi?

Cái này cần mạnh bao nhiêu?

Thấy Ngô Phàm biết hắn thủ hạ lưu tình, Diệp Chân mới lạnh lùng nói:

- Sau này phải thông minh cơ linh một chút, đừng để bị bán còn làm vũ khí cho người khác sử dụng!

Ngô Phàm ngạc nhiên, sau đó vô ý thức nhìn về phía Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long, hơi có chút tỉnh táo lại.

Hoàng Linh cấm vệ còn lại cũng không ngu ngốc, nghe Diệp Chân nói như thế, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thiên phu trưởng của mình.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân lại cao giọng nói với Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long:

- Thiên phu trưởng đại nhân, Địch mỗ bất tài, muốn mời Thiên phu trưởng đại nhân kết quả chỉ giáo một chút, không biết Thiên phu trưởng đại nhân có dám hay không?

Trong chớp mắt, Lữ Lâm Long trở nên kinh ngạc, sau đó trực tiếp rơi vào tình huống khó xử!