Chương 2909 Bị Hố Thật Thảm
Khương Tâm Nguyên cười khổ, toàn bộ Hoàng Linh nhất tộc, chỉ sợ cũng chỉ có Thất Thải Châu Linh dám gọi Hoàng Linh Nữ Vương bệ hạ là tiểu nha đầu.
Bất quá, về phần Hoàng Linh Nữ Vương bệ hạ vì sao lại coi trọng Địch Khoát Hải kia, Khương Tâm Nguyên là một trong các tâm phúc của nàng ngược lại rất rõ một hai nguyên do.
Hoàng Linh Nữ Vương bệ hạ coi trọng Địch Khoát Hải, đồng thời cũng giao phó cho nàng trọng điểm chú ý người này, kỳ thực nguyên nhân cũng không phải vì chuyện giết người trong quân diễn, mà là vì Địch Khoát Hải này xuất ra từ Lữ gia!
Lữ gia vẫn luôn là một cây gai trong lòng Nữ Vương bệ hạ!
Trong chiến trường quân diễn, lần quân diễn thứ ba đang tiến hành.
Có lần trước cảnh giác, Diệp Chân lần này vừa vào chiến trường quân diễn liền lập tức tận lực tính toán chuyện tìm kiếm cũng như dự định xâm nhập khu vực bản thể của Thất Thải Châu Linh.
Tâm niệm vừa động, cảm giác nguy cơ to lớn liền nổi lên trong lòng Diệp Chân, khiến cho Diệp Chân kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
- Ta nhổ, còn để cho người sống hay không!
Diệp Chân chửi một câu, biết Thất Thải Châu Linh có khả năng âm thầm chú ý mình, lập tức trở nên trung thực vô cùng.
- Aizzz, hay là an tâm hố Lữ Lâm Long đi thôi!
Lần quân diễn thứ ba chính thức bắt đầu.
Theo thường lệ, sau khi tìm hiểu rõ địa hình của lần quân diễn này, Lữ Lâm Long phái ra thám báo.
Phạm vi chiến trường tiểu quân diễn cũng không lớn, rất nhanh đã xác định được vị trí quân địch, lại đến thời khắc an bài chiến thuật.
Lần quân diễn này, Lữ Lâm Long rất thận trọng, hai lần trước thất bại, nhất là lần vừa rồi khiến cho Lữ Lâm Long rất áp lực.
Lữ Lâm Long biết rất rõ các Hoàng Linh cấm vệ dưới trướng nghị luận, cho nên lần quân diễn này hắn phải có lòng tin tất thắng.
Nhìn Diệp Chân, Lữ Lâm Long lập tức đưa ra chiến thuật.
Hai lần trước đều là chia binh, từ đó trúng phục kích mà thất bại.
Tiếp thu giáo huấn thất bại hai lần trước, lần này Lữ Lâm Long quyết định không chia.
Tập trung lực lượng cùng một chỗ, nếu địch nhân chia binh thì tiêu diệt từng bộ phận, nếu địch nhân như cũng tập trung lực lượng, vậy thì cứng đối cứng, xác suất chiến thắng cũng rất lớn.
Có thể nói, chiến thuật này là một chiến thuật rất ổn thỏa.
Không ngờ, Lữ Lâm Long vừa nói xong, Diệp Chân lại mở miệng:
- Thiên Phu Trưởng đại nhân, thuộc hạ cho rằng chiến thuật này không ổn, có khả năng thua.
Diệp Chân cũng tức Địch Khoát Hải mới mở miệng, Lữ Lâm Long run cả da đầu.
Tính cả lần góp lời của Thanh Chiêu trong quân diễn đầu tiên, tính cả lần quân diễn thứ hai, phàm là Địch Khoát Hải nói chiến thuật không ổn thì hắn đều sẽ thất bại, Lữ Lâm Long thật sự sợ.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó!
Hắn cảm giác, ý kiến phản đối của Địch Khoát Hải giờ phút này tựa như là đang dao động quân tâm vậy, khiến cho các tướng lĩnh dưới trướng đều dời ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân.
Nếu không phải đội trưởng dưới trướng xác thực có quyền lực đưa ý kiến thì Lữ Lâm Long giờ phút này rất muốn lấy lý do làm dao động quân tâm để chém giết Diệp Chân.
Cuối cùng, Lữ Lâm Long quyết định không nghe theo đề nghị của Diệp Chân, kiên quyết lắc đầu.
- Ý ta đã quyết, tiếp thu giáo huấn chia binh chiến bại hai lần trước, lần này chúng ta tập trung ưu thế binh lực, tuyệt đối có thể thắng!
Bộ dáng lòng tin mười phần của Lữ Lâm Long để cho các tướng lĩnh dưới trướng cũng thêm mấy phần lòng tin, tạm thời đè xuống lòng hoài nghi đối với Thiên Phu Trưởng nhà mình.
Dù sao Thiên Phu Trưởng cũng đã nói, tiếp thu giáo huấn phân binh hai lần trước, tập trung binh lực tất thắng, đây cũng rất có đạo lý.
Thế nhưng rất có đạo lý không có nghĩa là rất có thể chiến thắng.
Khai chiến không được bao lâu đã bị địch nhân chia binh đục xuyên.
Thiên Phu Trưởng phe địch hư hư thực thực mang theo chủ lực chính diện nghênh kích bọn họ, nhưng vừa tiếp chiến không bao lâu, phía sau vọt tới một chi đội ngũ tinh nhuệ hai trăm người phe địch, trực tiếp giết cho cánh sau người ngã ngựa đổ, dẫn đến thất bại cả trận.
Cho dù Lữ Lâm Long đánh đến trọng thương cũng không vãn hồi được bại cục.
Địch nhân đánh bất ngờ phía sau, trực tiếp để bọn hắn tổn thất nặng nề.
Lữ Lâm Long rất phẫn nộ, hắn rõ ràng ở cánh trái, cánh phải, cánh sau đều bố trí thám báo, mà lại không chỉ một người, vậy mà hết lần này tới lần khác, những thám báo này đều mất tác dụng.
Cuối cùng, Lữ Lâm Long chỉ có thể căm phẫn hô lên ba chữ 'Ta nhận thua', lần này, đại bộ phận ưu thế binh lực bị diệt diệt, Thiên Phu Trưởng bỏ mình, Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ bị phán thua.
Lại thua!
Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ hoàn toàn vỡ tổ.
Thua liền hai lần, tổn thất nặng nề!
Lần này, bời vì thua liên tiếp, linh thạch đặt cược từ trên xuống dưới đều tăng thêm năm thành.
Đội trưởng đặt bảy ngàn năm trăm khối thượng phẩm linh thạch, Hoàng Linh cấm vệ bình thường đặt một ngàn năm trăm khối thượng phẩm linh thạch, mà bây giờ lại thua.
Mất hết tất cả.
Tính cả lần trước thua, đám đội trưởng đã đổ ít nhất một vạn hai ngàn năm trăm khối thượng phẩm linh thạch xuống sông xuống biển, các Hoàng Linh cấm vệ bình thường cũng ném mất hai ngàn năm trăm khối thượng phẩm linh thạch.
Tuy nói các Hoàng Linh cấm vệ bình thường xuất thân quý tộc, nhưng chỉ là tiểu quý tộc, ngày thường có thua có thắng, hiện tại thua liền hai lần đã có chút không chịu nổi.
Càng nguy hiểm hơn là đã thua hai lần, số linh thạch phải đặt cho lần tiếp theo cũng tức lần quân diễn thứ tư lại sẽ tăng lên năm thành, khi đó, đội trưởng phải đặt hơn mười một ngàn khối thượng phẩm linh thạch, mà Hoàng Linh cấm vệ bình thường cũng phải đặt hơn hai ngàn.
Một đám Hoàng Linh cấm vệ lúc còn ở giáo trường quân diễn đã căm tức nhìn Lữ Lâm Long.
Thậm chí có người bắt đầu thẳng thắn phàn nàn Thiên Phu Trưởng, phàn nàn hắn không nghe lời hay, dẫn đến liên tục thảm bại!
Có chút Hoàng Linh cấm vệ thua thảm, nước bọt cũng phun Lữ Lâm Long một mặt!
Nhìn Lữ Lâm Long sứt đầu mẻ trán, Diệp Chân biểu lộ đờ đẫn, nhưng tâm lý trừ vui chính là mừng!
Bời vì gia hỏa Lữ Lâm Long này hoàn toàn bị Diệp Chân hố thảm, hắn sỡ dĩ thua, hoàn toàn là do bị Diệp Chân hố!
Nói thật, tuy Thiên phu trưởng Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ Lữ Lâm Long đưa ra chiến thuật cứng nhắc một chút, nhưng cũng không phải là ngu xuẩn.
Huống hồ, loại diễn tập tần số cao trong Hoàng Linh cấm vệ này có đã lâu, cơ hồ tất cả tướng lãnh đều mất đi ý chí chiến tranh chân chính, cho nên, đối thủ của Lữ Lâm Long cũng chẳng cao minh gì.
Dưới tình huống này, thắng bại được quyết định bởi vận khí, còn có áp lực.
Giống như trong một trận quân diễn, các Hoàng Linh cấm vệ của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ bởi vì đã thua một lần, áp lực thua liên tục rất lớn, cho nên rất liều.
Gần như mỗi người đều là đánh đến kiệt sức thậm chí trọng thương mới không cam lòng mà hô lên ba chữ 'Ta nhận thua'.
Kỳ thực làm ra chuyện này, Diệp Chân vẫn còn có chút áy náy.
Lần quân diễn thứ ba, kỳ thực theo chiến thuật mà Lữ Lâm Long an bài, phần thắng vẫn rất lớn, chỉ là Diệp Chân động tay chân.
Vốn dĩ, đội ngũ đánh bất ngờ cánh sau của địch quân tuyệt đối sẽ bị thám báo do Lữ Lâm Long an bài phát hiện, thế nhưng Diệp Chân lại can thiệp.
Diệp Chân rất sớm đã phát hiện địch quân có đội ngũ đánh bất ngờ đang theo sau, tại thời điểm không sai biệt lắm, Diệp Chân làm ra động tĩnh, dẫn thám báo cánh sau rời đi.
Cho nên khi đội ngũ tập kích của địch giết tới, chủ lực không hề có hay biết, cuối cùng đại bại.
Về phần làm sao dẫn thám báo đi thì vô cùng đơn giản.
Diệp Chân dùng Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết âm thầm khống chế hoa cỏ cây cối phát ra âm thanh, đơn giản quá dễ dàng.
Đương nhiên, trong lần quân diễn thứ hai, chiến thuật của Lữ Lâm Long có tỳ vết không nói, lúc tác chiến, Diệp Chân cũng động tay động chân một chút.