Chương 2910 Thua Ngươi Bồi Sao?
Ban đầu thám báo phe địch cũng không có phát hiện bọn họ, chỉ là Diệp Chân khống chế hoa cỏ cây cối phát ra một chút tiếng vang, lúc này mới khiến thám báo chú ý, từ đó bị quân địch phát hiện, cho nên đại bại.
Có thể nói các lần quân diễn thứ hai, thứ ba đại bại đều có liên quan đến Diệp Chân.
Hiện tại Lữ Lâm Long không biết, nếu biết, chắc chắn rất muốn nuốt sống Diệp Chân.
Đương nhiên những Hoàng Linh cấm vệ khác cũng không thể biết, chuyện này chỉ có trong lòng Diệp Chân tự rõ ràng.
Lần quân diễn thứ hai thất bại vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của các Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ.
Dù sao quân diễn tấp nập như thế, có thua có thắng rất bình thường.
Ai cũng không có khả năng thường xuyên thắng.
Nhưng lần quân diễn thứ ba thất bại liền để cho các Hoàng Linh cấm vệ không chịu được, càng muốn mạng là, trước khi thua, Diệp Chân – người đã từng chỉ huy đoàn người lật bàn - đã đưa ra ý kiến không đồng ý, vậy mà Thiên phu trưởng lại không tiếp nhận.
Cho nên, sau khi lần quân diễn thứ ba thất bại, Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long thừa nhận áp lực vô cùng lớn.
Chín mươi chin phần trăm chuyện trên thế gian này nói trắng ra đều liên quan đến hai chữ lợi ích!
Đừng nói uy vọng của Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long đã sụt giảm nặng nề, cho dù uy vọng còn đó mà liên tục để cho Hoàng Linh cấm vệ dưới trướng thua thiệt thì cũng không thể không sinh lời oán giận.
Nhất là tính cả lần quân diễn đầu tiên, nếu không phải Diệp Chân chỉ huy bọn họ chuyển bại thành thắng, đã thua liền ba lần.
Thua liền ba lần mang lại hậu quả rất khủng bố.
Đừng nói là Hoàng Linh cấm vệ bình thường, các tiểu đội trưởng chỉ sợ cũng bởi vì không đủ khả năng đặt cược linh thạch mà chủ động từ chức.
Theo sau thời gian đến lần quân diễn thứ tư khi Diệp Chân gia nhập Hoàng Linh cấm vệ càng ngày càng gần, bầu không khí trong Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ cũng thay đổi càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng ngột ngạt.
Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long cũng càng cẩn thận, ngay cả âm thanh hạ đạt quân lệnh trong lúc thao diễn bình thường cũng nhỏ đi mấy phần.
Hắn chột dạ.
Rất nhanh, lần quân diễn thứ tư đúng hạn mà tới.
Còn chưa tiến vào chiến trường quân diễn, lúc còn trên giáo trường quân diễn, Lữ Lâm Long đã rất khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Chân.
Sau khi tiến vào chiến trường quân diễn, theo thường lệ, Lữ Lâm Long an bài chiến thuật.
Rất rõ ràng, áp lực khiến cho Lữ Lâm Long lần này không lập tức quyết định chiến thuật, mà dùng một loại ánh mắt phỏng đoán nhìn Diệp Chân.
Giờ khắc này, Lữ Lâm Long rất muốn chủ động hỏi thăm Diệp Chân có chiến thuật gì hay không, nhưng cuối cùng, Lữ Lâm Long vẫn không mở miệng.
Trong khoảng thời gian này, Lữ Lâm Long không hề nhàn rỗi, cùng trưởng bối của hắn, gia tộc cũng bày mưu tính kế không ít cho hắn.
Lữ Lâm Long hiểu rõ, lần quân diễn hôm nay chính là cơ hội lật bàn cuối cùng của hắn, bất kể là thua hay là nghe theo ý kiến của Diệp Chân mà thắng đều chỉ nói rõ hắn vô năng.
Chỉ có dùng chiến thuật của mình đánh thắng mới có thể lật bàn.
Trước quân diễn, một đám tâm phúc cùng các trưởng bối của hắn đã nhằm vào chiến thuật mà đưa ra rất nhiều an bài.
Quân diễn quy mô nhỏ ngàn người đối ngàn người, chiến thuật thực ra không có quá nhiều biến hóa, dù sao binh lực có phần thiếu.
Ổn thỏa nhất chính là tập trung binh lực!
Mặc kệ địch nhân làm sao, ta chỉ tập trung lực lượng là được rồi.
Ngươi chia binh, ta tập trung binh lực có thể thắng, ngươi không chia, cấm vệ bên ta dưới áp lực thua liên tục sẽ chỉ càng thêm liều mạng, phần thắng càng nhiều.
Nguyên nhân lần quân diễn thứ ba dùng chiến thuật tập trung binh lực lại thua, đồng bọn của Lữ Lâm Long cũng phân tích vấn đề nằm ở thám báo, đề nghị Lữ Lâm Long tăng cường thám báo gấp bội là có thể giải quyết tai hoạ ngầm.
- Lần này, chúng ta vẫn như cũ áp dụng chiến thuật tập trung lực lượng, thám báo tăng lên gấp bội, lấy bất biến ứng vạn biến, tuyệt đối có thể thắng!
- Lần này nhiệm vụ thám báo do Tiểu đội thứ ba của Địch Khoát Hải đảm nhiệm!
Khi nói chuyện, ánh mắt Lữ Lâm Long nhìn về phía Địch Khoát Hải:
- Địch Khoát Hải, nhiệm vụ thám báo giao cho ngươi, này lần nếu xảy ra vấn đề, ta lấy quân pháp hỏi ngươi!
Một chiêu này chính là cao chiêu mà đồng bọn dạy cho Lữ Lâm Long.
Bất luận thắng thua, trước tiên cứ kéo tên Diệp Chân đang nổi danh này xuống nước.
Thắng, dễ nói, đó là do Thiên phu trưởng hắn chỉ huy thoả đáng.
Còn thua, vậy thì đẩy trách nhiệm cho Diệp Chân, là ngươi canh phòng không đắc lực, mặc dù nói không đến mức bời vì quân diễn thua mà chém Diệp Chân, nhưng thuận thế bắt Diệp Chân từ chức vụ đội trưởng lại không có bất cứ vấn đề gì, cũng coi là biến tướng giảm bớt áp lực cho mình, có thể nói là một hòn đá ném trúng hai con chim.
- Xin nghe quân lệnh của Thiên phu trưởng đại nhân!
Diệp Chân chắp tay lĩnh mệnh, nhưng sau đó lại mở miệng:
- Nhưng, Thiên phu trưởng đại nhân, ta không đồng ý đối với chiến thuật lần này.
Đối với chiêu này của Diệp Chân, Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long cũng học tinh, bạn bè cùng trưởng bối của hắn đã cho hắn cao chiêu - không cho Diệp Chân cơ hội mở miệng.
- Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời, theo quân lệnh mà làm!
Lữ Lâm Long rất quả quyết, tuyệt không cho Diệp Chân có cơ hội mở miệng, sau đó vung tay lên nói.
- Xuất phát!
Lữ Lâm Long rất thẳng thắn quay người xuất phát, thế nhưng đi được mấy chục mét lại phát hiện người đi theo hắn chỉ có mười thân vệ, ngoài ra không còn người nào.
Cả Đại đội đều đứng tại chỗ không nhúc nhích, khiến cho Lữ Lâm Long giận dữ, lật trời, trong quân diễn lại còn dám chống lại quân lệnh.
- Đang làm gì? Các ngươi đang muốn chống lại quân lệnh sao? Thật sự cho rằng quân pháp để trưng bày sao?
Lữ Lâm Long tức giận.
- Cả đám đều đứng lấy làm gì, còn không hành động!
Lữ Lâm Long rống giận, mấy người nhát gan động mấy lần, nhưng nhìn phần lớn người trong đó có cả đội trưởng của bọn họ đều không động thì lại dừng bước.
Lần này, Lữ Lâm Long ngồi không yên, lúc này mới thua hai lần, Thiên phu trưởng hắn đã nói không ai nghe sao?
- Các ngươi thật muốn chống lại quân lệnh sao?
Giọng Lữ Lâm Long trở nên âm u vô cùng:
- Quân Pháp Quan đâu?
Sau lưng Lữ Lâm Long, Quân Pháp Quan thân mặc hắc y, bờ môi mấp mấy một chút, nhưng không hề động cũng không trả lời.
Không có cách nào, Quân Pháp Quan cũng là người, linh thạch của Quân Pháp Quan hắn cũng là linh thạch.
- Đại nhân, vì sao lại không nghe ý kiến của Khoát Hải một chút chứ? Kiêm thính tắc minh mà. (lắng nghe ý kiến của các bên thì mới nhận rõ phải trái)
Đội trưởng Thanh Chiêu là người thứ nhất mở miệng.
Rất nhanh, mấy câu này như giọt nước tràn ly, một đám Hoàng Linh cấm vệ nhao nhao kêu la.
Tất cả mọi người biểu đạt ý tứ chỉ có một - đó chính là nghe ý kiến của Địch Khoát Hải một chút, tốt nhất là theo làm theo chiến thuật của Địch Khoát Hải, bọn họ không muốn lại thua.
Loại phương thức quần khởi bức cung này khiến cho Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long triệt để tức giận.
- Đều muốn tạo phản sao? Ta là Thiên phu trưởng hay là Địch Khoát Hải là Thiên phu trưởng?
- Trong quân diễn, chống lại quân lệnh chính là trọng tội, cả đám không muốn sống nữa sao?
Lữ Lâm Long quát lớn một tiếng, trong chớp mắt để một đám Hoàng Linh cấm vệ an tĩnh lại, bời vì dù sao đây là quân diễn, chống lại quân lệnh thật sự là trọng tội.
Trong lúc mọi người ở đây yên lặng, thình lình một giọng nói mãnh liệt vang lên:
- Thiên phu trưởng đại nhân, thua ngươi bồi sao?
- Thiên phu trưởng đại nhân, chúng ta đã thua liền hai lần, gia cảnh thuộc hạ bần hàn, lần này phải đặt hơn hai ngàn khối thượng phẩm linh thạch là mượn của bằng hữu, nếu lại thua, người nhà cũng đói chứ còn nói gì tu luyện.
- Nếu thua thì đại nhân hãy bồi linh thạch đã thua mất cho thuộc hạ, nếu đại nhân đồng ý, thuộc hạ kiên quyết đi theo đại nhân!