Chương 2917 Một Cục Đá Hạ Ba Con Chim? (2)
Lấy đội ngũ của Thanh Chiêu làm thí dụ, những yêu thú Huyền Cung Cảnh tầng chín đỉnh phong nhìn như vô cùng cường đại kia lại bị một Hoàng Linh cấm vệ rất bình thường đánh ra một đạo Tứ Sắc hồn quang cho ngất xỉu ngã xuống đất ngay tại chỗ, mất đi chiến lực.
Sau đó sẽ có hai mươi tên Hoàng Linh cấm vệ canh gác trong phạm vi săn thú, căn cứ vào số lượng yêu thú bị Tứ Sắc hồn quang oanh choáng tạm thời, sẽ có mấy chục tên Hoàng Linh cấm vệ lao xuống kiểm tra trạng thái thần hồn của những yêu thú này.
Thần hồn của yêu thú trời sinh yếu nhược hơn nhân tộc một chút, càng không nói đến những Hoàng Linh cấm vệ có được Tứ Sắc hồn quang.
Tứ Sắc hồn quang có lực sát thương phi thường lớn đối với yêu thú, không cẩn thận sẽ làm những yêu thú này triệt để hồn phi phách tán hoặc là thần hồn bị thương nặng.
Mà theo yêu cầu của Phòng quân cơ là không muốn những yêu thú có thần hồn bị thương nặng.
Sau khi trải qua một phen xem xét, một đám Hoàng Linh cấm vệ liền đánh các yêu thú phù hợp điều kiện lên cấm chế, cất vào lồng thú mang theo.
Thông thường dùng Tứ Sắc hồn quang oanh choáng trên trăm con yêu thú, có thể thu hoạch năm sáu mươi con hợp điều kiện.
Hoàn thành nhiệm vụ rất nhẹ nhõm.
Chỉ cần nghiêm khắc dựa theo quy tắc mà hành động, cơ hồ sẽ không xuất hiện bất luận thương vong gì.
Đến tận đây, Diệp Chân mới chính thức ý thức được chỗ khủng bố của Hoàng Linh cấm vệ!
Ít nhất chín mươi chín phần trăm chiến sĩ Đại Chu đều là tam sắc hồn quang.
Đối mặt với chiến sĩ cùng cảnh giới, thậm chí là chiến sĩ có tu vi cao hơn mình một đại cảnh giới, các Hoàng Linh cấm vệ có được Tứ Sắc hồn quang đều có ưu thế tuyệt đối.
Điểm này, bản thân Diệp Chân cũng có được Tứ Sắc hồn quang rất rõ ràng.
Đương nhiên, nếu như ngay từ đầu các chiến sĩ Đại Chu đã gia trì các loại phù lục bảo vệ thần hồn đến từ Tổ Thần Điện như Cố Hồn Phù, Kim Hồn Phù vân vân thì đó lại là một tình huống khác.
Mà so sánh, tầm bắn của Tứ Sắc hồn quang ngắn hơn nhiều so với Phá Thiên Tru Long Nổ, Viêm Linh Bạo Ma Nổ của Đại Chu.
Những Hoàng Linh cấm vệ nhao nhao thi triển bí thuật thần hồn của mình, khiến cho chiến quả lần này vững bước tăng lên.
Rất nhanh đã hoàn thành một nửa mục tiêu.
Nhưng sau khi hoàn thành một nửa mục tiêu, yêu thú bên ngoài sơn lâm cơ hồ đã bị bắt giết hết, xuống chút nữa, chỉ có thể tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm nguyên thủy cực kỳ phức tạp nguy hiểm này mới hoàn thành được nhiệm vụ.
Đây mới thực sự là chỗ nguy hiểm.
Trong rừng rậm nguyên thủy, nếu tập trung ở cùng một chỗ thì không có cách nào thuận tiện hành động, chỉ có thể lấy đội làm đơn vị, tách ra hành động.
Diệp Chân mang theo mười thân vệ, hành động cùng với đội thứ nhất của Thanh Chiêu, bắt đầu xâm nhập rừng rậm nguyên thủy.
Ngay sau khi Diệp Chân mang theo đại đội phân thành từng nhóm tiến vào rừng rậm nguyên thủy trong Xích Ngô Sơn, ba cường giả Đạo Cảnh xuất hiện từ trong hư không, nhìn bọn người Diệp Chân tiến vào rừng rậm nguyên thủy, cười lạnh không thôi.
- Hai ngời các ngươi hành động đi, theo mệnh lệnh của đại nhân, lúc bọn họ bắt đầu xâm nhập rừng rậm nguyên thủy chính là lúc chúng ta bắt đầu đánh thức cũng như chọc giận vị Thú Vương kia!
Đạo Cảnh dẫn đầu một mặt lãnh ý.
- Trần tướng quân, thật sự phải chọc giận vị Thú Vương kia sao? Chọc giận Thú Vương rất có thể sẽ dẫn phát thú triều, một khi thú triều bộc phát, Xích Ngô Quận Thành này có thể sẽ đứng trước nguy hiểm rất lớn!
Một vị Đạo Cảnh có chút bận tâm.
- Hừ, sợ cái gì, Xích Ngô Quận Thành còn không phải chỉ là ba mươi vạn quáng nô (nô lệ chuyên đào mỏ) mà thôi, không có nhiều tộc nhân! Lại nói, theo ý đại nhân, Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ thực lực bất phàm, hẳn là có thể tạo thành không ít phiền toái nhỏ cho Thú Vương.
- Đến lúc đó, chúng ta thừa cơ xuất thủ, bắt sống Thú Vương, không chỉ có thể tránh được thương vong mà còn có một thu hoạch lớn!
- Xin nghe theo lệnh của đại nhân!
Chắp tay một chút, hai Đạo Cảnh liền biến mất trong hư không.
Trần Gia Vệ khinh thường liếc nhìn phương hướng Xích Ngô Quận Thành một chút, một ít nô lệ, cho dù chết sạch cũng có sao?
- Họ Địch, hại muội muội ta tuổi còn trẻ đã mất chồng, chết trong tay thú triều, xem như tiện nghi cho ngươi!
Giọng đầy căm hận, Trần tướng quân này phát ra tiếng cười lạnh chói tai, nếu Diệp Chân ở đây thì chỉ cần nghe giọng thì có thể nghe ra chủ nhân của giọng nói này chính là Vệ Tướng Đệ Ngũ Vệ Trần Gia Vệ.
Tình huống trong rừng rậm nguyên thủy còn gian nan hơn so với tưởng tượng của Diệp Chân.
Các Hoàng Linh cấm vệ có Tứ Sắc hồn quang có thể nhẹ nhõm ứng phó yêu thú, nhưng lại không cách nào ứng phó các loại hiểm cảnh trong rừng rậm nguyên thủy một cách dễ dàng.
Khí độc, trùng độc, dây mây độc, vô số côn trùng nhện kiến rắn rết tuy nhỏ bé nhưng lại trí mạng.
Xâm nhập rừng rậm nguyên thủy chỉ một ngày đã xuất hiện không ít không phải chiến đấu giảm quân số, đại đa số đều là trúng độc, có một vị Hoàng Linh cấm vệ vì bảo mệnh mà thậm chí không tiếc chém đứt cánh tay phải do bị rắn độc cắn.
Đối với việc này, Diệp Chân làm Thiên Phu Trưởng cũng rất bất đắc dĩ.
Dù là Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết của Diệp Chân có thể ảnh hưởng hoa cỏ cây cối, nhưng lại không cách nào ảnh hưởng đến côn trùng nhện kiến rắn rết.
Mà côn trùng nhện kiến rắn rết trong rừng rậm nguyên thủy lại quá nhiều, có thể dùng chục tỉ để tính, thần niệm của Diệp Chân cường đại tới đâu cũng không thể luôn báo động trước.
Chỉ có thể không ngừng nhắc nhở các Hoàng Linh cấm vệ dưới trướng cẩn thận, cẩn thận hơn.
May mà nhóm này Hoàng Linh cấm vệ thích nghi thật nhanh rừng rậm nguyên thủy, từng người tập trung tinh thần đề phòng, thời gian dài thôi động linh lực hộ thể khiến thương vong bắt đầu giảm mạnh.
Chạng vạng tối ngày thứ hai sau khi xâm nhập rừng rậm nguyên thủy lại săn được một ngàn con mồi đủ điều kiện, theo tốc độ này, trong vòng ba đến bốn ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Truyền lệnh các đội, cảnh giới ban đêm nhất định không thể khinh thường, có mệt mỏi thì số người canh gác cũng phải tăng gấp bội, hơn nữa không thể tắt lửa!
Trong doanh địa, trong lúc các loại tiếng thú gào vang lên liên tiếp, Diệp Chân an bài cảnh giới.
Màn đêm vừa xuống, yêu thú trong rừng rậm nguyên thủy liền trở nên vô cùng sinh động, tiếng thú gào liên tiếp này hết sức nhiều.
- Thanh Chiêu, ngươi có cảm giác được tiếng thú gào tối nay nhiều hơn hôm qua rất nhiều hay không?
Diệp Chân đột nhiên cau mày nói.
- Đại nhân, điều này rất bình thường, càng xâm nhập sâu vào rừng rậm nguyên thủy, yêu thú ngày càng nhiều.
Thanh Chiêu dựa vào một cây đại thụ một cách thoải mái dễ chịu.
Nghe vậy, Diệp Chân gật gật đầu, cũng xác thực như thế, nhưng cẩn thận trên hết, Diệp Chân vẫn phân thần thôi động Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết, xem xét tình hình sơn lâm phương xa.
Vừa mới tra xét, Diệp Chân bỗng nhiên hít một hơi lãnh khí.
m thanh Diệp Chân hít một hơi lãnh khí trực tiếp khiến cho Thanh Chiêu ngồi dậy:
- Đại nhân, có chuyện gì?
- Trong rất nhiều âm thanh, ta nghe được rất nhiều tiếng xào xạc, còn có vô số tiếng đập cánh.
Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết vẫn luôn là bí mật của Diệp Chân, cho nên Diệp Chân không có nói thẳng ra tình hình mà hắn nhìn thấy.
- Đại nhân, là thật sao?
Thanh Chiêu trừng to mắt.
- Vô cùng chính xác!
Diệp Chân trả lời khẳng định khiến cho khuôn mặt Thanh Chiêu xuất hiện vẻ hoảng sợ, đang định phóng lên trời quan sát thì bị Diệp Chân ngăn lại.
- Trên trời có không ít phi cầm đang bay về hướng này, ngươi lao ra sẽ kinh động bọn chúng.
Khi nói chuyện, Diệp Chân nhíu mày.
- Những yêu thú này dường như là có tổ chức, ngoài ba trăm dặm, chỉ riêng trên mặt đất đã có hàng trăm ngàn loài rắn, các yêu thú khác nhiều vô số kể.
Nghe vậy, mặt Thanh Chiêu cũng trắng bệch.
- Thú triều, đại nhân, rất có thể là thú triều!
Thanh Chiêu gấp:
- Đại nhân, rút lui, lập tức hạ lệnh rút lui!
Diệp thật lạnh lùng nhìn Thanh Chiêu.