Chương 2918 Các Ngươi Đi Làm Thú Vương
Làm sao rút lui? Phía sau chúng ta cũng có đủ loại yêu thú quái thú, chúng ta lại bị một đám yêu thú vô thanh vô tức bao vây.
- Bị bao vây cũng phải phá vây, đại nhân, một khi thú triều bắt đầu hành động, chúng ta một người cũng không có thể còn sống sót.
Trên mặt Thanh Chiêu đã không có một tia huyết sắc.
- Trong rừng rậm nguyên thủy, ngươi sao có thể chạy qua những thú loại đó?
- Trên trời, chúng ta có thể bay được...
Thanh Chiêu vừa mới hướng lên bầu trời nói ra câu nói này liền lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Trên không trung, vô số đôi cánh che khuất bầu trời mà đến, trực tiếp che ánh trăng cùng ánh sao trên trời không lọt một tia.
- Phối hợp rất tốt, đợt thú triều này thật có trí tuệ!
Diệp Chân cười lạnh.
- Thú Vương, đằng sau đợt thú triều này nhất định có Thú Vương!
Được Diệp Chân nhắc nhở, Thanh Chiêu kịp phản ứng.
- Thú Vương?
- Tại Hoàng Linh giới chúng ta, chỉ có những đại yêu Đạo Cảnh có được Tứ Sắc Nguyên Linh cực kỳ cường đại mới có thể được gọi là Thú Vương!
- Đáng chết, đám phế vật Phòng quân cơ kia thậm chí ngay cả mảnh rừng núi này uẩn dục ra Thú Vương cũng chưa từng biết được.
- Thú Vương sao, rừng núi có Thú Vương, đừng nói là một Đại đội chúng ta, cho dù là một Vệ cũng không đáng chú ý.
Thanh Chiêu cả kinh nói.
- Khủng bố như vậy?
Diệp Chân bộ dáng hời hợt.
- Đại nhân, đã sắp chết đến nơi, là chiến là rút, ngươi nhanh quyết định đi!
Thanh Chiêu tức giận.
- Một chút thú triều mà thôi, đã khiến ngươi sợ đến như vậy sao!
Diệp Chân một mặt xem thường, Thanh Chiêu ngạc nhiên.
Sau đó, Diệp Chân lập tức ra lệnh.
- Lệnh cho các đội che giấu âm thanh, lặng yên tập kết về hướng vị này, một khi thú triều gia tốc thì không cần cố kỵ mà tập kết về hướng này.
- Đại nhân, qua nơi này có thể làm gì?
Thanh Chiêu rất là nghi hoặc.
- Nơi này, có thể sống!
Diệp Chân nói.
Thanh Chiêu ngạc nhiên, truy hỏi.
- Đại nhân, nơi này là nơi nào? Sao có thể để cho chúng ta sống?
- Ngươi đến thì biết!
Khoảng cách mười chi đội ngũ cũng không phải quá xa, ước chừng phân bố trong phạm vi gần trăm dặm.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Diệp Chân liền bắt đầu thấp giọng đi nhanh trong rừng rậm nguyên thủy, không đến nửa khắc đồng hồ thời gian, toàn bộ mười chi đội ngũ kể cả thương binh đều đã đến địa điểm tụ họp.
Nhưng cũng vào lúc này, phương xa bộc phát ra tiếng thú gào vang trời dày đặc vô cùng, vô số cự mộc ầm vang ngã xuống đất, bụi đất đầy trời.
Cánh chim phô thiên cái địa trên bầu trời tại cái hướng kia trên không bàn thi, phát ra tiếng kêu phẫn nộ.
Đội trưởng Tiểu đội thứ sau Lam Hoàng một mặt kinh sợ:
- Đó là nơi đóng quân vừa rồi của đội chúng ta.
Cơ hồ là nháy mắt, thú triều phát hiện địch nhân biến mất liền triệt để giận dữ.
Tiếng thú gào vang lên giữa rừng núi cơ hồ lấy trăm vạn mà tính, phi điểu xoay quanh trên bầu trời xoay mình phân tán bốn phía, các loại yêu thú xuyên toa nhảy vọt một cách vô cùng linh hoạt trong rừng rậm nguyên thủy, tìm kiếm tung tích kẻ xâm nhập.
- Đại nhân, không tốt, bọn chúng phát hiện chúng ta!
Một Hoàng Linh cấm vệ chỉ một con khỉ hét rầm lên.
Con khỉ nhìn thấy các Hoàng Linh cấm vệ ở trước vách núi, phát ra tiếng rít vô cùng hưng phấn.
Trong chớp mắt, trong núi rừng vang lên vô số âm thanh đáp lại, trên trời dưới đất, thú triều mây đen như là biển bốn phía hướng về một ngàn Hoàng Linh cấm vệ.
- Đại nhân!
- Đại nhân!
- Đại nhân, nơi này, nơi này có cái gì?
Giọng nói của bọn người Thanh Chiêu, Hoàng Cách, Lam Hoàng cũng bắt đầu phát run.
Diệp Chân lại vô cùng trấn định.
Nói thật, nếu có thể bại lộ thực lực, một mình Diệp Chân có thể nhẹ nhõm giải quyết đợt thú triều này.
Nhớ kỹ, lúc lâm nguy, quan trọng nhất là tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó tận khả năng lợi dụng hoàn cảnh xung quanh!
Mảng lớn liệt hỏa phun ra từ trong lòng bàn tay, bỗng nhiên xé bỏ vô số dây leo trước vách núi, lộ ra một động khẩu đen sì.
- Sơn động?
Thanh Chiêu ngạc nhiên, lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ:
- Đại nhân, ngươi sẽ không cho rằng một sơn động có thể ngăn cản thú triều chứ?
- Trước mặt thú triều do Thú Vương chỉ huy, đừng nói sơn động, cho dù là thành trì cũng ngăn không được, trừ khi là thành trì như Hoàng thành mới được!
Hoàng Cách cũng nở nụ cười khổ.
Nghe Hoàng Cách cùng Thanh Chiêu nói như vậy, một đám Hoàng Linh cấm vệ đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng vô cùng.
Có Hoàng Linh cấm vệ cá biệt thậm chí sụp đổ tại chỗ:
- Ta không muốn chết, ta không muốn chết...
- Nếu các ngươi tin ta thì cùng ta vào sơn động, ta bảo đảm các ngươi có thể sống!
Khi nói chuyện, Diệp Chân thực sự tiến vào trong sơn động.
Bọn người Thanh Chiêu, Hoàng Cách liếc nhau, giờ phút này không tin nữa cũng chỉ có thể đi theo Diệp Chân thực sự vào sơn động, chỉ là thần sắc vô cùng trầm thấp.
Hiển nhiên, bọn họ cũng không quá tin tưởng thuyết pháp của Diệp Chân.
Hai Đạo Cảnh ẩn nấp trên không trung nhìn thú triều đã phát động che khuất bầu trời, thần sắc buông lỏng.
- Nhiệm vụ hoàn thành, chỉ là đáng tiếc một ngàn Hoàng Linh cấm vệ này, tất cả đều chôn cùng họ Địch kia!
Phương xa, trước rừng rậm nguyên thủy, Trần Gia Vệ nhìn thú triều bạo động, một mặt chờ mong.
- Họ Địch, hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng, có thể tiêu hao hết lực lượng của Thú Vương này, Trần gia chúng ta đã muốn bắt đi tôn Thú Vương này rất lâu rồi!.
- Một cục đá hạ ba con chim, vẫn là người Trần gia ta lợi hại! Đã thu nhân tình của Tử gia, lại có thể báo thù, còn có thể lấy chỗ tốt!
Nhìn thú triều, Trần Gia Vệ bật cười.
Trong lúc cười, tiếng cười của Trần Gia Vệ đột nhiên ngừng lại.
Trong rừng rậm nguyên thủy nơi xa bỗng nhiên dâng lên lửa lớn ngút trời, ánh lửa trong chớp mắt nuốt chửng cả đỉnh núi.
- Phóng hỏa?
Trần Gia Vệ nhướng mày, rồi lại buông ra:
- Ngu xuẩn, sơn hỏa bình thường có thể làm được gì mấy yêu thú này?
Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tiếng kêu thê lương thảm thiết của một con yêu thú vang lên, nhất là hình ảnh quái điểu trên bầu trời chỉ dính vào một chút hỏa diễm mà bị thôn phệ triệt để, khiến cho sắc mặt Trần Gia Vệ đại biến.
- Không đúng, đây không phải hỏa diễm bình thường!
Ngọn lửa bạch sắc trong tích tắc dâng lên trước sơn động, toàn bộ sơn lâm đã dâng lên rào rạt đại hỏa.
Nơi này là rừng rậm nguyên thủy, mặt đất tích lũy lá rụng từ vô số năm, lá tùng, đủ loại dầu trơn, dù mặt ngoài rất ướt át, cũng ở trong nháy mắt bị ngọn lửa bạch sắc đốt cháy tất cả.
Hơi nóng bay lên, tản ra các loại nham thạch quỷ dị, còn có các loại khói bụi.
Thú Triều liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tốc độ bao phủ của biển lửa này nhanh hơn tốc độ lui bước của những yêu thú đó, nhất là những Yêu Thú cấp thấp.
Biển lửa trong thời gian ngắn bao phủ cả ngọn núi, trong núi rừng lập tức vang lên các loại tiếng thú gào thê lương, âm thanh tê tê, tiếng kêu thảm thiết.
Mà núi rừng nơi xa, càng nhiều là tiếng thú gào tức giận.
Tiếng thú gào này kinh thiên động địa, làm cho hô nhấp của Diệp Chân khó khăn.
Ngàn vạn phi cầm trong thế giới này cũng đang nhanh chóng rút đi.
Chỉ cần không ngu đến mức đến gần hỏa diễm, dù lúc đầu Diệp Chân dùng Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa nhóm lửa thì cũng không đả thương được yêu thú loại chim.
Thế nhưng trên mặt đất tích lũy vô số cành khô lá vụn, đủ loại thực vật đằng thảo, sau khi đột nhiên bị nhen lửa thì đốt ra khói đặc cuồn cuộn.
Chướng khí cuồn cuộn ẩn chứa kịch độc như khói độc.
Một số chim chóc tu vi thấp bị khói độc ẩn chứa kịch độc không biết tên này cuống lấy, liên tiếp từ trên bầu trời cắm xuống, ngã vào giữa biển lửa, không được mấy hơi, mùi thịt đã bốc ra, sau đó thì biến thành mùi cháy khét.
Toàn bộ rừng núi, trong khoảng thời gian ngắn đều bị loại mùi cháy khét rất buồn nôn này bao phủ.
Trong sơn động, toàn bộ Hoàng Linh cấm vệ đều nhìn Thiên Phu Trưởng Diệp Chân, trong đôi mắt có một loại không khỏi yên ổn.
Trong đôi mắt tất cả bọn hắn, bao gồm cả đội trường Thanh Chiêu, Kim Nghiên ở trong đều lộ ra một loại sống sót sau tai nạn sắc.