Chương 2923 Thương Vong To Lớn
Đã bị ngộ nhận là viện quân, vậy hắn sẽ phải làm ra bộ dáng viện quân, tiện thể có thể xóa đi hiềm nghi của mình.
Không có cách, Trần Gia Vệ không muốn làm viện quân, nhưng lúc này, đây là lựa chọn duy nhất của hắn!
Hắn đã bại lộ, trước khi hắn diệt khẩu toàn bộ Hoàng Linh cấm vệ này thì đã có mấy ngàn tin tức cùng với ảnh lưu niệm ngọc giản truyền về Hoàng Thành!
Thần niệm khẽ động, Nguyên Linh Tứ Sắc hồn quang đột ngột từ hai mắt của hắn bắn ra, trực tiếp đánh vào trong cơ thể Phệ Kim thú.
Nguyên Linh Tứ Sắc hồn quang của Đạo Cảnh Trần Gia Vệ oanh kích, đầu của Phệ Kim thú chỉ nhẹ nhàng nhoáng một cái, trong chớp mắt đã khôi phục bình thường.
Rống!
Phệ Kim thú bị công kích chọc giận phát ra một tiếng thét chói tai như kim thạch xé rách vải, cơ thể như ngọn núi nhỏ bỗng nhiên vọt lên, phóng tới công kích Trần Gia Vệ hắn.
Gầm lên giận dữ, trong miệng Phệ Kim thú phun ra Canh Kim sát khí cỡ thùng nước vô cùng kinh người, đánh về phía Trần Gia Vệ.
Canh Kim sát khí vô cùng lẫm lệ trực tiếp xé một mặt Linh thuẫn của Trần Gia Vệ thành phấn vụn, lại xé mở món cực phẩm Trấn giáp ngoài cơ thể Trần Gia Vệ!
Ngực mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhói trực tiếp làm cho Trần Gia Vệ thanh tỉnh lại.
Trần Gia Vệ vừa bị Diệp Chân gọi tên đã có một loại cảm giác tặc bị bắt hiện hình, cho nên trong lúc nhất thời chỉ muốn đền bù sai lầm đó, thuận thế làm viện quân, quên đi Phệ Kim thú khủng bố!
Bây giờ, dưới một kích tức giận của Phệ Kim thú, trong chớp mắt, Trần Gia Vệ đã nhớ lại sự khủng bố của Thú Vương Phệ Kim thú này!
Hai tên cường giả Đạo Cảnh sơ kỳ đã trong một hô hấp bị Phệ Kim thú đánh cho hồn phi phách tán.
Mà Trần Gia Vệ hắn chỉ là Đạo Cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà thôi, công kích Nguyên Linh Tứ Sắc sở trường nhất cũng vô dụng, như vậy hắn có thể chống đỡ mấy hơi thở trước mặt Phệ Kim thú chứ?
Hố!
Hố hàng!
Trong chớp mắt, Trần Gia Vệ phát hiện, cái tên Địch Khoát Hải này chính là cái hố hàng cực lớn.
Cái gì mà viện quân!
Mẹ nó, hắn căn bản không phải viện quân, một câu đã hố hắn thành viện quân!
Chỗ chết người nhất chính là, viện quân là hắn đánh không lại Thú Vương Phệ Kim thú, đối mặt với Thú Vương Phệ Kim thú, hắn chỉ có một lựa chọn, trốn!
Nhưng nếu bây giờ hắn mà chạy trốn, chỉ sợ thanh danh của Trần Gia Vệ hắn sẽ không còn chút nào, nhất là trong mắt và trái tim của Hoàng Linh cấm vệ bình thường.
Một thống vệ bỏ lại chiến hữu một mình chạy trốn!
Nếu hắn trốn sẽ bị gắn với cái danh tiếng đào binh sỉ nhục!
Một khắc này, Trần Gia Vệ thật muốn khóc!
Hắn chỉ muốn hố giết Địch Khoát Hải mà thôi.
Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Đã không hố thành thì thôi, còn ném vào mạng của hai Đạo Cảnh, lại ném luôn cả thanh danh của mình!
Thế nhưng, nhìn Thú Vương Phệ Kim thú đang chạy như điên về phía mình, Trần Gia Vệ không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Thanh danh thối còn có thể ý tìm cách bổ cứu.
Nhưng nếu mạng đã không còn thì cái gì cũng không còn.
Trần Gia Vệ khóc không ra nước mắt!
Càng chết là, Diệp Chân cố ý giở trò xấu thấy Trần Gia Vệ trốn thì rống to:
- Trần Vệ tướng, đừng trốn mà, đừng bỏ chúng ta lại, cứu lấy chúng ta, cứu lấy chúng ta...
Thấy Diệp Chân rống, một đám Hoàng Linh cấm vệ cũng vội rống to.
- Trần Vệ tướng, hãy cứu chúng ta, đừng mặc kệ nhóm chúng ta!
Trần Gia Vệ đang bị Phệ Kim thú nhanh chóng truy đuổi đã sắp khóc, cái bô ỉa này thực sự là muốn hại chết hắn.
Tốc độ của cường giả Đạo Cảnh cực nhanh, tốc độ của Thú Vương Phệ Kim thú cũng cực nhanh, rất nhanh cả hai đã biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn nhóm Hoàng Linh cấm vệ vô cùng lo sợ không yên, Diệp Chân an ủi nói:
- May mà Trần Vệ đã dẫn Thú Vương đi.
Nói xong, Diệp Chân lại bổ sung một câu:
- Đúng rồi, thật là trúng hợp, Trần Vệ này đúng lúc chúng ta tao ngộ thú triều lại xuất hiện ở đây?
Diệp Chân nhìn như tùy ý nói một câu, lập tức dẫn phát vô số nghi vấn trong lòng một đám Hoàng Linh cấm vệ.
Trước mắt, phần lớn nhóm Hoàng Linh cấm vệ đều xuất phát từ các gia tộc quý tộc, tâm tư cũng không ngốc, lập tức đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Vẻ mặt trừng người trở nên âm trầm, nhất là khi ánh mắt lướt qua trên thi thể đồng đội chiến tử, sau đó lướt qua trên vết thương của mình, vẻ mặt càng thêm u ám và tức giận.
Tốc độ phi hành của Trần Gia Vệ rất nhanh, mặc dù Phệ Kim thú cũng có tu vi Đạo Cảnh sơ kỳ, nhưng nó thật không am hiểu tốc độ.
Chỉ đuổi theo hơn ngàn dặm đã bị Trần Gia Vệ bỏ xa.
Tiểu Yêu liên tục đi theo Phệ Kim thú, rất nhanh đã báo cáo lại cho Diệp Chân:
- Phụ thân đại nhân, Trần Gia Vệ xem thời cơ rất nhanh, trốn, mà lại là phi hành ở trên không trung, cho dù ta ra tay thì cũng không cản được.
Diệp Chân than nhẹ một tiếng:
- Vốn hắn muốn lừa gạt Trần Gia Vệ này làm viện quân, làm cho hắn tiến vào sơn lâm chủ động tấn công Phệ Kim thú, chỉ cần đi vào sơn lâm, có ngươi và Phệ Kim thú liên thủ thì hắn phải chết không nghi ngờ, hơn nữa nguyên nhân cái chết cũng không ai có thể hoài nghi, đáng tiếc lại bị một tiếng rít lên của Phệ Kim thú dọa chạy.
Nghe vậy, lúc này Tiểu Yêu mới kịp phản ứng, thì ra đây mới là nguyên nhân Diệp Chân đột nhiên gọi ra Trần Gia Vệ, còn nói Trần Gia Vệ là viện quân.
Thì ra là vì muốn dụ sát Trần Gia Vệ.
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Yêu lập tức tức giận không thôi, tại chỗ dùng một cây roi lục sắc đột nhiên xuất hiện, hung hăng quất lên trên người Phệ Kim thú.
- Tất cả là tại ngươi, người ta chọc ngươi một chút, ngươi đã rống đến đất rung núi chuyển, trực tiếp dọa địch nhân chạy, làm hỏng đại sự của phụ thân đại nhân!
Phệ Kim thú bị đánh ê ẩm cả người thì một mặt vô tội, nó rống với kẻ địch cũng sai à?
- Phụ thân đại nhân, làm sao bây giờ?
Tiểu Yêu hỏi.
- Tiếp tục giám thị sơn lâm xung quanh, xem tên Trần Gia Vệ đó có còn trở về hay không, nếu hắn trở về thì lập tức báo cho ta biết!
- Mặt khác, mang theo Phệ Kim thú tránh xa xa, không nên để lộ hành tung, chờ chiến sự kết thúc, ta sẽ đi qua tìm các ngươi!
- Đúng rồi, ngươi truyền bí thuật Càn Khôn Như Ý cho Phệ Kim thú, hình thể của cái tên này quá lớn, quá làm người khác chú ý.
Diệp Chân an bài.
Trần Gia Vệ trốn, Thú Vương Phệ Kim thú cũng biến mất, chuyện này giúp cho một đám Hoàng Linh cấm vệ an tâm hơn một chút.
Cho dù vì sao Vệ tướng đệ ngũ vệ Trần Gia Vệ trùng hợp xuất hiện ở đây, nhưng chí ít hắn cũng đã dẫn Thú Vương Phệ Kim thú đi.
Một đám Hoàng Linh cấm vệ tình trạng kiệt sức, nhấc lên thi thể của chiến hữu, lảo đảo rời khỏi Xích Ngô Sơn, quay lại doanh địa dưới núi.
Ngay lập tức, Diệp Chân đã lấy danh nghĩa thay mặt bọn người Thiên phu trưởng và đội trưởng Thanh Chiêu, báo cáo về phía Quân Cơ Xử, đệ thất vệ Vệ Tướng Hoàng Thiên Hỏa, Phó thống lĩnh quản lý đệ thất vệ Khương Thiên Ấp rằng xuất hiện thú triều và thương vong.
Bao gồm Vệ tướng đệ ngũ vệ Trần Gia Vệ xuất hiện ở đây và sau khi tao ngộ Thú Vương Phệ Kim thú, không đánh mà chạy.
Tất cả đều là tự thuật, đều vô cùng khách quan, không có bất kỳ thêm mắm thêm muối.
Sau đó, Quân Cơ Xử và Phó thống lĩnh Khương Thiên Ấp lập tức truyền đến cấp lệnh, mệnh lệnh Thiên phu trưởng đại đội thứ hai đệ thất vệ Địch Khoát Hải, đội trưởng các đội, phân biệt như tự mình viết ra một phần báo cáo, lập tức nộp lên.
Một trận chiến này, Hoàng Linh cấm vệ chiến tử ba mươi bốn người, ở trong Hoàng Linh cấm vệ đã có thể nói là tổn thất vô cùng thê thảm và đau đớn.
Ở trong Hoàng Linh Giới, trừ thú triều, cho tới bây giờ Hoàng Linh cấm vệ chưa từng xuất hiện thương vong lớn như thế.
Nhưng ở trong thú triều, tổn thất như vậy lại vô cùng vô cùng ít.
Diệp Chân vốn cho rằng, tao ngộ thú triều, lại xuất hiện không ít thương vong, Hoàng Linh Tộc Quân Cơ Xử chắc chắn sẽ gọi bọn hắn quay lại.