← Quay lại trang sách

Chương 2922 Trần Gia Vệ Khóc Không Ra Nước Mắt

Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói.

- Vậy cũng không tệ.

Sau đó, Nguyên Linh Tứ Sắc của tên cường giả Đạo Cảnh vô cùng hoảng hốt chạy ra, nhưng vừa chạy ra thì Phệ Kim thú đã phát ra một tiếng gào thét tức giận, chính là một trảo chụp được.

Kinh khủng là trong một trảo này lại ẩn chứa hồn quang tứ sắc, trực tiếp đập Nguyên Linh của tên Đạo Cảnh thành mảnh vỡ.

Diệp Chân ngạc nhiên.

Chiến lực của Phệ Kim thú này quá mạnh, tức giận đã mạnh như vậy!

- Tiểu Yêu, ngươi nói cho nó cái gì mà lại làm nó tức giận như vậy?

Diệp Chân hỏi.

- Phụ thân đại nhân, ta chỉ nói nó rằng đối thủ là hai Đạo Cảnh mà thôi, không nói gì.

Tiểu Yêu cũng vô cùng ngạc nhiên.

Sau đó Tiểu Yêu lại nói:

- Phụ thân đại nhân, Phệ Kim thú nói, người này chính là thừa dịp nó ngủ thì đánh lén nó, chọc giận nó, sau đó nó phát hiện phụ thân đại nhân các ngươi đang săn cầm Yêu Thú, nó mới dưới cơn nóng giận, phát động thú triều, mới dẫn đến kết quả bị quản chế trong tay ta, cho nên nó hết sức hận cái tên này.

Diệp Chân ngạc nhiên, sau đó triệt để hiểu rõ, xem ra, nhiệm vụ bình yêu này thật đúng là có người đang tận lực tính toán hắn.

Chỉ là, đáng tiếc cho những Hoàng Linh cấm vệ đã chiến tử kia.

Nói nhiều như vậy, thật ra thì chỉ mới xảy ra trong tích tắc, gần như ngay khi tên Đạo Cảnh họ Trần hồn phi phách tán, vẻ mặt của Đạo Cảnh họ Tử cách đó không xa cũng trở nên vạn phần hoảng sợ.

Một kích đã đập Đạo Cảnh họ Trần tu vi không khác gì hắn hồn phi phách tán, Phệ Kim thú này phải lợi hại cỡ nào?

Trong nháy mắt tiếp theo, Đạo Cảnh họ Tử lập tức không chút do dự xoay người bỏ chạy, vừa trốn vừa rống to.

- Thú Vương, Tướng Quân cứu ta!

Thế nhưng vào lúc này, dây leo lại từ dưới đất bay lên, như thiểm điện quấn lên trên chân Đạo Cảnh họ Tử vừa đằng không bay lên, để Đạo Cảnh họ Tử vừa phóng lên tận trời một lần nữa rơi xuống về trong núi rừng.

Bây giờ, tu vi của Tiểu Yêu chính là Đạo Cảnh hậu kỳ, lại ở vào trạng thái đánh lén, thậm chí tên Đạo Cảnh họ Tử ngay cả phản kháng cũng không kịp thì đã bị Tiểu Yêu một lần nữa kéo về sơn lâm.

Trên bầu trời, Trần Gia Vệ bởi vì cái chết của Đạo Cảnh họ Trần, gia tộc của mình, khiếp sợ trực tiếp từ trong hư không hiện ra thân hình, ý muốn tự mình xuống xem xét.

Nhưng vừa nhìn ra đã thấy bộ dáng Đạo Cảnh họ Tử quay người chạy trốn một lần nữa rơi vào trong núi rừng.

Trong núi rừng, đầy trời khắp nơi đều là màu xanh, lại cách thật xa, Trần Gia Vệ căn bản không hề nhìn thấy dây leo kia.

Ngay khi Trần Gia Vệ vô cùng giật mình thì Phệ Kim thú gầm gào một tiếng, hình thể lớn trăm mét giống như núi nhỏ bỗng nhiên đập xuống.

Ầm ầm!

Bổ một cái, toàn bộ sơn lâm đều chấn động.

Trần Gia Vệ lộ ra vẻ mặt đau lòng, một bổ như thế, ngẫm lại đều cảm thấy đau thay Đạo Cảnh họ Tử kia.

Nhưng cho dù như thế, Trần Gia Vệ vẫn như thiểm điện nhào về phương hướng Phệ Kim thú, nếu có thể, hắn nhất định phải cứu Đạo Cảnh họ Tử này.

Các tộc trong Hoàng Linh Giới, cường giả Đạo Cảnh chính là lực lượng căn bản nhất, dù cứu được Nguyên Linh cũng tốt.

Canh Kim sát khí thanh kim sắc bay múa đầy trời, Đạo Cảnh họ Tử vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, huyết nhục văng tung tóe!

Trong nháy mắt tiếp theo, Trần Gia Vệ đang bay nhanh lập tức ngây người!

Khí tức Nguyên Linh tiêu tán!

Khí tức Nguyên Linh của Đạo Cảnh họ Tử kia lại trong chớp mắt tiêu tán.

Phệ Kim thú này quá hung tàn.

Trong một hô hấp ngắn ngủi đã làm cho hai Đạo Cảnh hồn phi phách tán, ngay cả Nguyên Linh cũng không kịp trốn đi.

Cho dù là cường giả Đạo Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có được chiến lực như vậy.

Vừa nghĩ đến đây, một loại cảm giác sợ hãi không cách nào hình dung hiện lên trong lòng Trần Gia Vệ, làm cho thân hình Trần Gia Vệ bỗng nhiên ngừng lại.

Đạo Cảnh họ Tử đã hồn phi phách tán, còn cứu cái gì nữa!

Hơn nữa, hắn nhào tới như vậy, lấy thực lực Phệ Kim thú này biểu hiện ra ngoài, không phải là đang tặng đầu người sao?

Hắn đúng là mạnh hơn hai Đạo Cảnh kia, nhưng cũng mạnh hơn không bao nhiều.

Một khắc này, nhìn Phệ Kim thú gào thét trong sơn lâm, trong lòng Trần Gia Vệ giống như có mười vạn con ngựa chạy như điên qua.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rõ ràng là bọn hắn dẫn Thú Vương chém giết Địch Khoát Hải, muốn mượn lực lượng của Hoàng Linh cấm vệ và Địch Khoát Hải suy yếu lực lượng của Thú Vương Phệ Kim thú, sau đó thừa cơ tiêu diệt Thú Vương này, có thể xưng là một cục đá giết ba con chim.

Đây là kế hoạch và kịch bản bọn hắn đã thiết lập tốt.

Nhưng con Thú Vương này lại thể hiện không theo kịch bản.

Thời khắc mấu chốt biến mất, không đi công kích Địch Khoát Hải.

Mà ngay khi bọn hắn chuẩn bị tới mới quay ra bổ một đao, Thú Vương này đột nhiên xuất hiện, chém giết hai đại Đạo Cảnh dưới trướng hắn.

Mẹ nó, kịch bản này đảo ngược quá lớn rồi!

Nhưng cũng vào lúc này, tiếng hoan hô như sấm vang lên, trực tiếp làm cho sắc mặt Trần Gia Vệ trở nên trắng như tuyết!

- Nhìn kìa, mọi người mau nhìn đi, đó là tướng lĩnh đệ ngũ vệ Trần Gia Vệ, Trần Gia Vệ đệ ngũ vệ tới cứu chúng ta, chúng ta được cứu rồi!

- Trần Gia Vệ!

Ngay lập tức, Diệp Chân chỉ Trần Gia Vệ vừa xuất hiện ở trong núi rừng phương xa, phát ra một tiếng rống to hưng phấn, còn từ xa chào hỏi Trần Gia Vệ một tiếng, lập tức làm cho ánh mắt của hơn chín trăm Hoàng Linh cấm vệ còn sót lại trong chiến trường đều tập trung đến trên người Trần Gia Vệ ở phương xa.

Vẻ mặt từng người đều trở nên hưng phấn.

Trên chiến trường, không có tin tức nào tốt hơn có viện quân đến.

Nhất là ngay khi Thú Vương Phệ Kim thú xuất hiện, trong lòng rất nhiều Hoàng Linh cấm vệ đã đè lên một ngọn núi, mồ hôi tuôn ra như nước, từng người vô cùng khẩn trương.

Nhưng bây giờ, đệ ngũ vệ Trần Gia Vệ xuất hiện.

Trần Gia Vệ chính là Đạo Cảnh!

Trong suy nghĩ của đám Hoàng Linh cấm vệ, Trần Gia Vệ là Đạo Cảnh chắc chắn có thể đối kháng Thú Vương.

Trong chớp mắt, nguy cơ Thú Vương sẽ được giải trừ.

Sĩ khí của đại đội thứ hai đệ thất vệ lập tức đại chấn!

Sĩ khí của nhóm Hoàng Linh cấm vệ đại chấn, nhưng Trần Gia Vệ vừa vội chạy đến thì vẻ mặt lại biến thành trắng như tuyết!

Còn trắng hơn cả tờ giấy!

Đây là chuyện gì?

Vừa rồi, đầu tiên là Đạo Cảnh nhà mình chết thảm, tiếp theo lại là Đạo Cảnh họ Tử gặp nạn, Trần Gia Vệ đã không để ý tới lao đến.

Nguyên bản hắn vẫn còn ở dưới chân núi, cách rất xa.

Cho dù thị lực của nhóm Hoàng Linh cấm vệ kinh người thì cũng không thể phát hiện được Trần Gia Vệ hắn, cho nên hắn mới căn bản không che giấu khuôn mặt.

Thế nhưng trong lúc cấp thiết vì cứu viện Đạo Cảnh họ Tử, Trần Gia Vệ dùng tốc độ cao nhất lướt tới, trong chớp mắt đã rút ngắn rất nhiều khoảng cách, đến mức có thể làm cho nhóm Hoàng Linh cấm vệ này thấy rõ ràng khuôn mặt.

Đến mức trực tiếp bị Diệp Chân gọi ra, sau đó bị ánh mắt của nghìn người nhìn vào.

Trong chớp mắt, Trần Gia Vệ trở nên khó xử!

Trong lòng thầm nói không tốt, bị phát hiện!

Một loại cảm giác làm tặc bị bắt hiện hình.

Một nháy mắt này, trong lòng hắn cực hận Diệp Chân!

Mẹ nó rốt cuộc chuyện này là sao?

Chọc giận Thú Vương âm người không thành, còn hại hai Đạo Cảnh phía bên mình bị giết, làm tặc còn bị bắt hiện hình, quả là...

Vừa nghĩ tới hậu quả của chuyện này, mồ hôi của Trần Gia Vệ đã tuôn ra như nước!

Trong Hoàng Linh Tộc, bởi vì nhân khẩu thưa thớt cho nên trừng phạt đối với tàn sát đồng bào phi thường nghiêm trọng!

Trong lúc đang sợ hãi, tiếng hoan hô của một đám Hoàng Linh cấm vệ nơi xa làm cho hắn đột nhiên phản ứng lại.

Viện quân!

Những Hoàng Linh cấm vệ này xem hắn như viện quân, hắn vẫn chưa bại lộ.

- Họ Địch này thật là một tên ngu xuẩn, lại cho là ta là viện quân của hắn!

Trong lòng thầm mắng Diệp Chân ngu xuẩn, Trần Gia Vệ lại tiếp tục giả vờ giả vịt bay về phía Phệ Kim thú.