Chương 2928 Một Đám Tạp Ngư (2)
Tình huống lúc ấy quá khẩn cấp, thực lực của Phệ Kim thú kia lại cực kỳ cường đại, cho dù vệ tướng đệ ngũ vệ Trần Gia Vệ cũng không thể đối đầu.
- Dưới tình thế cấp bách, vì để tránh cho Thú Vương Phệ Kim thú gây bất lợi cho các ngươi, tạo thành đại lượng thương vong, Trần Gia Vệ đã liều lĩnh nguy hiểm tính mạng, chủ động dẫn Thú Vương Phệ Kim thú đi.
- Vì thế, hắn đã bị Thú Vương Phệ Kim thú kia bám đuôi truy sát ba ngày ba đêm, hiểm tử hoàn sinh, lúc này mới thoát thân.
- Từ điểm này mà nói, Trần Gia Vệ còn là ân nhân cứu mạng của đại đội thứ hai đệ thất vệ các ngươi, nếu không có hắn dẫn Thú Vương Phệ Kim thú đi, lấy thực lực và năng lực ảnh hưởng đàn thú của Thú Vương kia, sợ rằng đại đội thứ hai đệ thất vệ các ngươi đã toàn quân bị diệt.
Trần Đăng Long nói rất kỹ càng, cũng rất bình tĩnh.
Diệp Chân nghe xong thì lại tràn đầy cười lạnh.
Cái gì gọi là miệng lưỡi dẻo quẹo, cái gì gọi là đổi trắng thay đen?
Đây chính là miệng lưỡi dẻo quẹo, đây chính là đổi trắng thay đen.
Rõ ràng là Trần Gia Vệ dẫn người đi dẫn động Thú Vương và thú triều, chuyện này, Diệp Chân đã biết được từ chỗ của Phệ Kim thú.
Tao ngộ Thú Vương vứt bỏ đồng liêu thoát thân.
Nhưng bây giờ, đến trong miệng Quân Cơ Đại Thần, Trần Gia Vệ lại thành anh hùng, anh hùng cứu đại đội thứ hai đệ thất vệ bọn hắn.
Đúng là mỉa mai!
Nhưng ngay từ đầu, Diệp Chân đã không hy vọng từ miệng Quân Cơ Đại Thần Trần Đăng Long đạt được giải quyết hợp lý.
Bọn hắn là người một nhà, hơn nữa người ký phát quân lệnh bình yêu chính là Quân Cơ Đại Thần Trần Đăng Long, nói rõ Trần Đăng Long chính là người đứng sau chuyện này, muốn hắn làm rõ chuyện này, căn bản không thể nào.
Mục tiêu chân chính của Diệp Chân là chuyện thứ hai.
- Theo Trần đại nhân nói như vậy, đại đội thứ hai đệ thất vệ chúng ta, còn phải đến nhà Trần Gia Vệ Tướng Quân nói lời cảm ơn rồi!
m thanh của Diệp Chân, tràn đầy châm chọc.
Nghe vậy, Trần Đăng Long mặt không biểu tình cười một tiếng:
- Nếu như các ngươi nguyện ý, Trần Gia Vệ nhất định sẽ rất hoan nghênh.
- Đương nhiên, nếu như các ngươi không nguyện ý thì Trần Gia Vệ cũng sẽ không làm khó, hắn làm việc tốt không lưu danh, nhân phẩm vẫn rất cao.
Diệp Chân chỉ từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, cũng không nói thêm gì về vấn đề này.
- Như vậy đại nhân, chuyện liên quan tới bán ra hơn ba thành Yêu Thú bắt được kia, làm trợ cấp cho các huynh đệ chiến tử, ý của ngươi thế nào?
Diệp Chân nhắc đến việc này, nụ cười trên mặt Quân Cơ Đại Thần Trần Đăng Long đã biến mất:
- Đại đội thứ hai đệ thất vệ chiến tử ba mươi bốn Hoàng Linh cấm vệ, ta thật đáng tiếc.
- Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Hoàng Linh cấm vệ chiến tử sẽ tự có phủ Thừa Tướng phát trợ cấp theo luật.
- Mà cầm nhiều đến ba thành Yêu Thú, chính là chiến lợi phẩm của trận chiến này, đồng thời cũng là tài nguyên của quốc gia, các ngươi không có quyền....
- Đại nhân!
m thanh của Diệp Chân bỗng nhiên đề cao một mảng lớn, cắt ngang Trần Đăng Long:
- Trần đại nhân, ngươi phải hiểu rằng, đó là các huynh đệ đại đội thứ hai đệ thất vệ vì các huynh đệ khác mà chiến tử, cố ý liều lĩnh nguy hiểm tính mạng bắt giữ thêm Yêu Thú.
- Thì tính sao, bất kỳ chiến lợi phẩm nào của trận chiến này đều là tài nguyên quốc gia.
Trần Đăng Long nở nụ cười miễn cưỡng nói.
Diệp Chân lại tức giận.
Trước đó, cho dù là chuyện Trần Gia Vệ hãm hại thì Diệp Chân cũng không tức giận một chút, hắn tận lực nói, cũng coi như xả ra ác khí trong lòng.
Chuyện Trần Gia Vệ có thể xóa đi như vậy, nhưng đại đội thứ hai đệ thất vệ săn giết thêm hơn ba thành Yêu Thú, Quân Cơ Đại Thần Trần Đăng Long này lại nói như vậy.
Chỉ là Diệp Chân không ngờ, Trần Đăng Long này lại vô sỉ như thế.
Vừa xóa chuyện Trần Gia Vệ không còn một mảnh, ngay cả đại đội thứ hai đệ thất vệ thỉnh cầu trợ cấp cho các chiến hữu đã chết cũng không đáp ứng.
Từ trình độ nào đó mà nói, những Hoàng Linh cấm vệ chiến tử này là chết bởi âm mưu của Trần Đăng Long và Trần Gia Vệ, nhưng bây giờ, hai người này ngay cả trợ cấp thêm cho các huynh đệ đã chiến tử của đệ nhị đại đội cũng không đáp ứng.
Diệp Chân trong chớp mắt lập tức bạo rạp tức giận.
- Trần đại nhân, ngươi thật phải làm như vậy sao?
Diệp Chân nghiêm nghị nói.
- Ta chỉ làm việc theo quốc pháp và quân pháp mà thôi.
Trần Đăng Long cười nói.
- Rất tốt.
Diệp Chân xoay người rời khỏi, nhìn bóng lưng Diệp Chân rời khỏi, nụ cười trên mặt Trần Đăng Long càng ngày càng đậm, trong lòng tràn đầy khinh thường:
- Đấu với ta, chỉ bằng ngươi sao?
- Trần đại nhân, không nên hối hận, đây chính là các ngươi ép chúng ta!
Ném lại câu nói này, Diệp Chân cũng không quay đầu lại bước ra khỏi đại sảnh của Quân Cơ Đại Thần, trên mặt Trần Đăng Long vẫn tràn đầy ý cười như cũ:
- Làm cho ta hối hận?
- Chỉ bằng một đám tạp ngư các ngươi sao?
- Ngươi có thể làm ra chút bọt nước gì!
Diệp Chân vừa đi ra khỏi cửa, mười đội trưởng Thanh Chiêu, Hoàng Cách vẫn chờ đợi bên ngoài đã vội vàng xông tới, hỏi thăm kết quả, nhưng nhìn thấy một mặt xanh xám của Diệp Chân, sắc mặt đều đều trở nên khó coi.
Chỉ đơn giản tự thuật một chút tình huống, nhất là khi nghe được ngay cả một ít trợ cấp cho các huynh đệ chiến tử cũng không cho, phổi của một đám đội trưởng đều tức giận muốn nổ tung, còn chưa rời khỏi Quân Cơ Xử thì từng người đã chửi ầm lên.
- Họ Trần này chính là một cẩu vật, còn có thể trông cậy vào hắn sao? Hại chúng ta chính là huynh đệ của hắn, còn không thừa nhận, quả là lang tâm cẩu phế.
- Trước đó hắn và Khương phó thống lĩnh của chúng ta đã không hợp nhau, luôn tìm sai lầm của đệ thất vệ chúng ta và đệ bát vệ, ta đã biết ngay không phải là người tốt.
Có người nhắc đến Khương phó thống lĩnh Khương Thiên Ấp, lập tức đã nhắc nhở một đám đội trưởng.
- Đại nhân, chúng ta đi cầu Khương phó thống lĩnh, Khương phó thống lĩnh luôn rất tốt với các huynh đệ, nhất định sẽ giúp chúng ta.
Hoàng Cách nói.
- Tốt, vậy chúng ta sẽ đi cầu Khương phó thống lĩnh.
Nếu một đám đội trưởng đã nói, Diệp Chân cũng chỉ có thể tạm thời thử một lần, đồng thời xem thái độ của Khương Thiên Ấp đối với chuyện này như thế nào.
Rất nhanh, Diệp Chân và một đám đội trưởng đã đến cửa phủ đệ của Phó thống lĩnh Khương Thiên Ấp, nghe nói bọn người Diệp Chân đến đây, Khương Thiên Ấp tự mình ra cửa phủ nghênh đón, nghênh vào phòng khách.
Sau đó, một đám đội trưởng lao nhao nói rõ tình huống, sau đó nói rõ thỉnh cầu muốn bán ba thành Yêu Thú kia phát trợ cấp cho các huynh đệ chiến tử, xin Khương Thiên Ấp hỗ trợ.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Khương Thiên Ấp lại một mặt làm khó.
- Chư vị huynh đệ, không phải Khương Thiên Ấp ta không giúp các ngươi, chuyện này là quyền hạn của Quân Cơ Xử, cũng là quyền hạn của Quân Cơ Đại Thần! Rất xin lỗi, ta còn không phải Quân Cơ Đại Thần nên không có quyền nhúng tay vào việc này, thật sự là...
Khương Thiên Ấp nói làm cho sắc mặt của một đám đội trưởng lần nữa trở nên khó coi.
Sau đó, Khương Thiên Ấp bận rộn sai khiến hạ nhân mang tới một trữ vật giới chỉ.
- Ba mươi bốn huynh đệ chiến tử, ta cũng rất đau lòng, ta lấy ta danh nghĩa cá nhân, trợ cấp cho các huynh đệ chiến tử mỗi người một ngàn viên linh thạch thượng phẩm...
- Đại nhân, chuyện này chúng ta sẽ tự nghĩ biện pháp, đa tạ ý tốt của ngươi.
Diệp Chân cười, từ chối ý tốt của Khương Thiên Ấp, sau đó cùng với mọi người rời khỏi.
Rời khỏi Khương Thiên Ấp phủ đệ không bao xa, Diệp Chân đã bị một đám đội trưởng vây quanh.
- Đại nhân, chúng ta còn có thể làm sao? Ngay cả Khương phó thống lĩnh cũng không giúp được chúng ta, chẳng lẽ thật không cách nào sao?
Cùng lúc đó, Quân Cơ Xử ở trong trị phòng của Quân Cơ Đại Thần, sau khi Quân Cơ Đại Thần Trần Đăng Long đạt được tin tức bọn người Diệp Chân đi gặp Khương Thiên Ấp thì một mặt mỉa mai nói.
- Còn muốn uy hiếp ta?
- Chỉ bằng bọn tạp ngư các ngươi, ở trong Hoàng Thành ngày, chút điểm bọt nước cũng không lật lên nổi!