Chương 2941 Người Giết Mèo
Không nói chuyện khác, nếu như tướng lĩnh của các đại đội khác trong Đệ Thất vệ cũng suy nghĩ giống như bọn người Hoàng Cách vừa rồi, mua Đệ Ngũ vệ thắng để bổ sung hao tổn, vậy lúc quân diễn sẽ còn kiên quyết tác chiến hay không?
Diệp Chân cảm thấy, có ảnh hưởng này, chỉ sợ rất nhiều chiến sĩ Đệ Thất vệ sẽ có dao động vào thời khắc mấu chốt nhất!
Lúc Diệp Chân đang suy nghĩ đã thu được một phù tấn tới từ Lữ Thanh Trúc:
- Địch ca ca, ta đã dùng ta toàn bộ tiền riêng mua Đệ Thất vệ các ngươi thắng, ngươi nếu thua, ta nửa đời sau phải dựa vào ngươi nuôi rồi.
Trong vẻ hoạt bát còn mang theo tình ý khác làm cho trên mặt của Diệp Chân xuất hiện một tia đắng chát.
Khó nhất là chịu ân của mỹ nhân.
Lữ Thanh Trúc đối với Diệp Chân vẫn luôn là tình chân ý thiết, thậm chí còn có dang tiếng phu thê.
Bây giờ đã có một chút tin tức về hạ lạc của Thải Y, thế nhưng tương lai hắn phải xử lý quan hệ với Lữ Thanh Trúc như thế nào?
Diệp Chân cảm thấy, đây mới thực sự là vấn đề khó khăn không nhỏ, so với tìm kiếm hạ lạc của Thải Y còn khó hơn!
Nghĩ tới, chính làm cho Diệp Chân vô cùng đau đầu.
- Đại nhân, vệ tướng đại nhân cho mời!
Lúc đang đau đầu, bên tai Diệp Chân truyền đến âm thanh của thân vệ Ngô Phàm.
- Khoát Hải, ngươi cảm thấy đại quân diễn lần này thế nào? Có ý kiến gì hay không?
Sau khi vệ tướng Đệ Thất vệ Hoàng Thiên Hỏa nhìn thấy Diệp Chân, nói rất trực tiếp.
- Ý kiến?
Diệp Chân cười:
- Đại nhân, ta vừa dùng tất cả gia sản của ta đặt cho Đệ Thất vệ chúng ta thắng, ừm, tất cả mười lăm vạn viên linh thạch thượng phẩm!
Hoàng Thiên Hỏa có chút giật mình:
- Ngươi cảm thấy Đệ Thất vệ chúng ta chắc chắn sẽ thắng?
- Việc này rất khó nói.
Diệp Chân trả lời làm cho Hoàng Thiên Hỏa có chút mâu thuẫn:
- Ngươi không nắm chắc, vậy sao ngươi còn đặt toàn bộ tài sản của mình?
Diệp Chân lần nữa cười cười, dùng tay chỉ chỉ mình:
- Bởi vì ta rất có lòng tin đối với chính mình!
Lông mày Hoàng Thiên Hỏa nhíu lại, hắn hiểu rõ ý trong lời nói của Diệp Chân.
Cũng chính là có Diệp Chân hắn ở đây thì có thể chắc thắng.
Câu trả lời này có chút đánh mặt, có chút điên cuồng.
Nhưng Hoàng Thiên Hỏa vẫn bảo trì đầy đủ kiên nhẫn, dù sao thì Diệp Chân vẫn là người có thể bảo trì chiến tích sáu trận thắng liên tiếp trong tiểu quân diễn, hơn nữa mang theo một ngàn Hoàng Linh cấm vệ sống sót trong mấy chục vạn thú triều, chiến tích này cũng không bình thường.
- Dưới trướng ngươi chỉ có một đại đội ngàn người mà thôi, Đệ Thất vệ thế lại có đến mười đại đội, ngươi sao có thể thắng được?
Hoàng Thiên Hỏa nghi ngờ nói.
- Trường hợp xấu nhất, trừ đại đội thứ hai của ta, chín đội còn lại dưới trướng đại nhân ngươi đều toàn diệt, nhưng, cho dù bị toàn diệt, kém nhất cũng có thể keo theo mấy đội nhân mã đối phương chứ?
- Một mình ta đối mặt với ba đến năm đội ngũ của đối phương vẫn có khả năng thắng!
Diệp Chân nói.
- Chỉ là có khả năng thắng sao?
Hoàng Thiên Hỏa nhìn chằm chằm Diệp Chân.
- Đại nhân muốn thắng dễ dàng?
- Đương nhiên, ai không muốn thắng! Thắng bại trong đại quân diễn có ý nghĩa rất phi phàm trên triều đình, nhất là chiến thắng một đời Chiến Thần như Trần Đăng Long!
Ánh mắt Hoàng Thiên Hỏa đầy lửa nóng.
- Vậy phải xem đại nhân có thể tín nhiệm đối với ta tới trình độ nào.
Diệp Chân nói.
- Toàn bộ!
Hoàng Thiên Hỏa trả lời rất quả quyết.
- Nếu đại nhân có thể tín nhiệm ta không giữ lại chút nào, ta sẽ giành được một trận đại thắng cho đại nhân, thế nào.
Diệp Chân nói.
Hoàng Thiên Hỏa nghe vậy thì đại hỉ:
- Không có vấn đề, đến lúc đó trên danh nghĩa là ta chỉ huy, nhưng trên thực tế tất cả quân lệnh đều do ngươi hạ đạt!
- Đúng rồi, bây giờ ngươi có kế hoạch chiến lược gì không?
Hoàng Thiên Hỏa vội hỏi.
- Không có!
Diệp Chân lắc đầu.
Hoàng Thiên Hỏa khẩn trương:
- Đã sắp đến lúc khai chiến mà vẫn không có kế hoạch chiến lược? Ngươi nhanh, làm nhanh lên một chút.
- Đại nhân, ngươi nói địa hình đại quân diễn này, không biết địa thế xung quanh, không biết vị trí quân địch, không biết phân bố binh lực thì làm sao có thể định ra kế hoạch chiến lược?
Diệp Chân nói như vậy làm cho Hoàng Thiên Hỏa trực tiếp ngạc nhiên.
- Đại nhân, ngươi cứ yên tâm đi! Chiến đấu quy mô vạn người mà thôi, quý ở tùy cơ ứng biến, căn bản không cần chiến lược gì.
Nhìn Diệp Chân rời khỏi, Hoàng Thiên Hỏa một mặt ngạc nhiên.
Ở trong Hoàng Linh Tộc bọn hắn, đại chiến quy mô vạn người đã rất kinh người, sao nghe vào trong miệng Địch Khoát Hải này lại giống như chơi nhà chòi vậy?
Nếu Hoàng Thiên Hỏa biết chiến tranh ở Hồng Hoang Đại Lục, động một tí mấy chục hơn trăm vạn quân số, biết Diệp Chân từng làm Nguyên Soái thống lĩnh trăm vạn đại quân thì sẽ không nghĩ như thế.
...
Theo Đại Tế Ti Hoàng Thần Điện Khương Tâm Nguyên xuất hiện trong hư không, Đệ Thất vệ và Đệ Ngũ vệ tham chiến lập tức trở nên khẩn trương.
Quân diễn sẽ lập tức bắt đầu.
Đồng thời, vệ tướng của Đệ Thất vệ và Đệ Ngũ vệ cũng tiến hành phát biểu sau cùng.
- Trong lúc diễn ra quân diễn, chư vị nhất định phải làm theo quân lệnh, sau đó từ từ đợi thắng lợi là được rồi.
Đại vệ tướng Đệ Ngũ vệ Trần Đăng Long động viên trước trận chiến lộ ra tự tin và bá khí không hiểu, làm cho trong đôi mắt của một đám Hoàng Linh cấm vệ Đệ Ngũ vệ tràn đầy cuồng nhiệt.
Có thể tại tiến hành quân diễn được một đời Chiến Thần trước kia chỉ huy, đây là vinh hạnh của bọn hắn.
So sánh ra, Vệ tướng Đệ Thất vệ Hoàng Thiên Hỏa động viên trước trận chiến lại có chút kém cỏi hơn.
- Trong quân diễn, quân lệnh đứng đầu, những cái này bản tướng sẽ không nói, nhưng có một việc, bản tướng muốn lần nữa nhấn mạnh, sau khi quân diễn lần này kết thúc, bất luận thắng bại, nếu ai dám hoàn hảo không chút tổn hại không mang một chút tổn thương rút lui chiến trường, lại hoặc là bị một chút vết thương nhẹ sau đó rút lui chiến trường, đến lúc đó, lão tử sẽ làm cho hắn hối hận cả một đời!
Hoàng Thiên Hỏa nghiêm nghị nói.
Chúng tướng ầm vang đồng ý, nhưng binh sĩ rõ ràng kém Đệ Ngũ vệ một mảng lớn.
Cũng vì chuyện này, rất nhiều người còn chưa đặt cược thừa dịp còn chưa đóng cửa đặt cược, lại mua rất nhiều cho Đệ Ngũ vệ thắng.
Làm cho tỉ suất thắng bại Hoàng Thần Điện công bố ra, chân chính đạt tới số lượng kinh khủng chín - một!
Tình cảnh này làm cho lòng bàn tay một đám đội trưởng đại đội thứ hai Đệ Thất vệ đổ mồ hôi.
Bọn hắn đều nghe Thiên phu trưởng, dùng hết tiền mua mình thắng, nếu lỡ như thua...
Diệp Chân tức thời cho Hoàng Linh cấm vệ dưới trướng một ánh mắt kiên định, đột nhiên, một ánh mắt như lợi kiếm phóng tới làm cho trái tim của Diệp Chân sinh cảm ứng, nhìn sang.
Đối diện, Trần gia vệ bị giáng chức xuống làm Thiên phu trưởng đại đội nhứ nhất Đệ Ngũ vệ đang dùng một loại ánh mắt giết người nhìn chòng chọc vào Diệp Chân.
Lúc này nhìn thấy ánh mắt của Diệp Chân nhìn qua, khóe miệng xuất hiện nghiêm nghị, đồng thời bỗng nhiên hướng về phía Diệp Chân làm ra thủ thế cắt yết hầu, đầy mắt đều là sát khí.
Thấy thế, Diệp Chân lại cười một tiếng, vươn một ngón tay về phía Trần gia vệ.
Ý trong không thể hiểu rõ hơn được nữa, có gan thì ngươi phóng ngựa tới!
Nhưng cũng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên âm thanh của Đại Tế Ti Khương Tâm Nguyên:
- Đối chiến giữa Đệ Ngũ vệ và Đệ Thất vệ chính thức bắt đầu!
Vừa dứt lời, vô số hiện ra vụ quang thất thải quang hoa tràn ngập ra toàn bộ võ đài, trong chớp mắt đã bao vây hơn vạn người trong giáo trường lại.
Ngay khi hào quang biến mất, nguyên bản võ đài che kín hai vạn Hoàng Linh cấm vệ đã không còn một ai.
Sau khi hào quang biến mất, hơn một vạn Đệ Thất vệ Hoàng Linh cấm vệ đã xuất hiện trên một mảnh dải đất bình nguyên.
Phía trước là bình nguyên vô cùng rộng lớn, phía bên phải là một dòng sông lớn, phía sau là các dãy núi cao liên miên, bên trái là rừng rậm liên miên.
Địa hình này làm cho Vệ tướng Hoàng Thiên Hỏa nhíu mày.
Loại địa hình này, chiến thuật sẽ biến hóa không lớn.
Nhiều khi, loại địa hình này thường là địa hình quyết chiến.