Chương 2942 Tin Tức Tốt Kinh Người
Hai vạn đại quân triển khai quân trận tiến hành đại quyết chiến, đánh một trận kết thúc thắng bại.
Thắng bại thường sẽ được quyết định bởi thực lực và sĩ khí của hai bên.
Nhưng dưới tình huống trước mắt, thực lực và sĩ khí của Đệ Ngũ vệ đã cao hơn Đệ Thất vệ.
Tên tuổi của Chiến Thần Trần Đăng Long cũng không phải hư.
- Đại nhân, bên kia núi, nhân mã của Đệ Ngũ vệ đang xuất phát về hướng nơi này, có thể bọn hắn đã phát hiện chúng ta.
Một trinh sát đột nhiên kinh hô lên.
- Có bao xa?
Hoàng Thiên Hỏa truyền ra quân lệnh.
- Khoảng hai ngàn dặm, nhiều nhất nửa khắc đồng hồ đến một khắc đồng hồ nữa, kẻ địch định đến chỗ bình nguyên bên ta, tiến hành đại quyết chiến với chúng ta.
Phương xa trinh sát truyền đến tin tức.
Vẻ mặt của Hoàng Thiên Hỏa có chút ngưng trọng, tiến hành đại quyết chiến vào lúc này theo cảm giác của hắn thì phần thắng thật rất ít.
Hơn nữa, một khi loại đại quyết chiến này thất bại thì chính là đại bại!
Chiến tích đó, truyền đi sẽ rất mất mặt.
Bị loại phương thức này đánh bại, gần như là kiểu thất bại nhục nhã nhất!
Trong lúc do dự, ánh mắt của Hoàng Thiên Hỏa nhìn về phía Diệp Chân, trong ánh mắt mơ hồ mang theo vài phần xin giúp đỡ.
- Đại nhân biết mèo vờn chuột không?
Diệp Chân đột nhiên mở miệng.
- Mèo vờn chuột?
Hoàng Thiên Hỏa gãi đầu:
- Việc này... Khi còn bé nhìn thấy, nhưng ta hiểu, ý của ngươi là chúng ta làm mèo, đi săn con chuột Đệ Ngũ vệ sao?
- Không, ý của ta là, Đệ Ngũ vệ là mèo, mà đại nhân sẽ làm con chuột bị Đệ Ngũ vệ bắt.
Diệp Chân nói.
Hoàng Thiên Hỏa ngạc nhiên:
- Ý của ngươi là Đệ Thất vệ chúng ta làm cho Đệ Ngũ vệ muốn tìm chúng ta quyết chiến chạy tán loạn, làm loạn đội hình của bọn hắn, nhưng lại không để bọn hắn bắt được đúng không?
Ngộ tính của vệ tướng Đệ Thất vệ Hoàng Thiên Hỏa cũng không kém.
- Không sai, nhưng người làm chuột là đại nhân ngươi, lại không bao gồm ta!
Diệp Chân nói.
- Vậy còn ngươi?
Con mắt của Hoàng Thiên Hỏa híp lại, hắn hiểu được, tiếp theo mới là trọng điểm.
- Ta đương nhiên là làm người giết mèo!
Ánh mắt của Diệp Chân tràn đầy sát khí.
Trong bóng đêm của núi rừng, sắc mặt của Trần Gia Vệ hết sức khó coi.
- Đại nhân, cho tới bây giờ, đã mất tích bốn mươi tám trinh sát, hơn nửa canh giờ trước, cánh trái lọt vào một lần tập kích, chiến tổn một trăm bốn mươi người, tổn thất không lớn, nhưng làm cho trong lòng các huynh đệ bàng hoàng.
Trần Đăng Long mặt không biểu tình nghe báo cáo, nhìn về sơn lâm phía trước:
- Chủ lực của Hoàng Thiên Hỏa cách chúng ta bao xa?
- Bẩm đại nhân, hẳn là không đến năm trăm dặm, dưới tình huống bình thường thì nhiều nhất hai trăm hơi thở là có thể đuổi kịp, nhưng núi rừng khó đi, hơn nữa một vạn đại quân của chúng ta tại tiến lên trong núi rừng gây ra động tĩnh quá lớn, căn bản không đuổi kịp bọn hắn.
Một tên Thiên phu trưởng khác tức giận nói.
- Lần này, đám gia hỏa Đệ Thất vệ này quá xảo quyệt giống như con chuột. Hơn nữa mỗi khi chúng ta tới gần thì đều sẽ có một đội ngũ khác quấy rối trinh sát của chúng ta, làm chúng ta không thể không giảm chậm tốc độ.
- Đại nhân, bọn hắn chia binh, chúng ta có chia binh hay không?
Trần Gia Vệ xin chỉ thị.
- Đương nhiên là phải chia binh, nhưng trước khi chia binh, đầu tiên phải xác định Đệ Thất vệ chia binh thành mấy bộ, binh lực mỗi bộ như thế nào rồi chúng ta mới có thể chia binh.
Trần Đăng Long nói.
Nghe vậy, Trần Gia Vệ một mặt khó coi:
- Thế nhưng trinh sát của chúng ta bị đối phương ép gắt gao, trinh sát của đối phương giống như mọc ra mắt, mỗi lần đều có thể tinh chuẩn thanh trừ trinh sát của chúng ta.
Trên mặt Trần Đăng Long lộ vẻ khinh thường:
- Ghi nhớ, chiến tranh, cũng không giới hạn trong bản thân chiến tranh, còn có ngoài chuyện chiến tranh.
- Ngoài chuyện chiến tranh?
Vẻ mặt của Trần Gia Vệ lập tức dừng lại.
- Tiếp tục đuổi theo, xem đám chuột nhắc này có thể trốn tới khi nào.
Trong núi rừng, hai đại quân không ngừng xuyên qua trong màn đêm, hù dọa vô số chim chóc ở đây, nhìn từ trên bầu trời xuống thì giống như hai trường long màu đen.
Lúc này, thân vệ vệ tướng Đệ Ngũ vệ Trần Đăng Long lại đuổi theo hết sức chậm, vừa đi vừa tìm kiếm cái gì trong núi rừng.
Không bao lâu, một thân vệ Trần Đăng Long đột nhiên vỗ lên một cây đại thụ hô lên:
- Đại nhân, tìm được rồi.
Gần như là trong chớp mắt, Trần Đăng Long đã đánh tới.
Trong đại quân diễn, vệ tướng thân là cường giả Đạo Cảnh đương nhiên không cho phép tham chiến, đồng thời, các Đạo Cảnh khác muốn tham chiến thì cũng nhất định phải áp chế tu vi xuống dưới Đạo Cảnh mới tham ngộ chiến.
Một khi phạm quy sẽ trực tiếp bị thanh lý ra khỏi sân.
Dưới đại thụ, mấy vết khắc nhìn như xốc xếch, còn có một lá cây bị tảng đá đè ép làm cho Trần Đăng Long không ngừng cười lạnh.
- Bọn hắn chia hai bộ, chủ lực có bảy đại đội, tất cả bảy ngàn người, chính là con chuột trước mắt chúng ta đang truy đuổi. Một bộ khác trực tiếp tập kích nhân mã của chúng ta, hẳn là chỉ có ba ngàn người, trước mắt đang ở phía sau bên trái chúng ta, hơn nữa người dẫn đội của ba ngàn người này chính là Địch Khoát Hải kia.
Ngay khi đọc lên ba chữ 'Địch Khoát Hải', tảng đá dưới chân Trần Đăng Long vô thanh vô tức vỡ thành bột phấn.
- Đại nhân, cho ta bốn ngàn người, ta đảm bảo mang đầu Địch Khoát Hải tới cho ngươi!
Trần Gia Vệ một mặt hung mang chờ lệnh.
- Bốn ngàn người?
Trần Đăng Long cười lạnh:
- Người có thể tạo nên sáu trận thắng liên tiếp, còn có thể sống sót trong thú triều, ngươi chỉ mang bốn ngàn người, quá coi thường hắn rồi.
- Ta cho ngươi sáu ngàn người!
- Sáu ngàn người?
Trần Gia Vệ có chút do dự.
- Đại nhân, nếu bên này của ngươi có quá ít binh lực, Hoàng Thiên Hỏa kia quay đầu đánh trở về thì làm sao?
Bốn ngàn người đối đầu với bảy ngàn người của bọn hắn sợ là không dễ dàng.
- Hắn dám sao?
Trần Đăng Long tự tin nói:
- Có ta ở đây, đừng nói chỉ mang theo bốn ngàn người, cho dù chỉ có một ngàn người thì tên ngu xuẩn Hoàng Thiên Hỏa kia dám phản công sao?
- Chớ nói chi là hắn căn bản không biết ta chỉ có bốn ngàn người, chờ lúc hắn biết thì chỉ sợ đã muộn rồi.
Lúc Trần Gia Vệ gật đầu thì Trần Đăng Long đột nhiên lắc đầu:
- Không ổn, Địch Khoát Hải này hết sức xảo quyệt, chỉ dựa vào một bộ đội ngũ của ngươi, chỉ sợ không đuổi kịp hắn.
- Như vậy, ta phân ngươi nhóm bảy ngàn người, ngươi mang bốn ngàn người, Như Hổ mang ba ngàn người, chia thành hai đường bọc đánh Địch Khoát Hải này.
- Ghi nhớ, khoảng cách giữa hai bộ đội ngũ của các ngươi tuyệt đối không thể cao hơn hai trăm dặm, mặc kệ là ai đuổi tới bộ đội sở thuộc Địch Khoát Hải cũng phải lập tức gắt gao dây dưa kéo dài thời gian, một bộ khác dùng tốc độ cao nhất đuổi tới giáp công, nhất định có thể toàn công.
Nói đến đây, trên mặt của Trần Đăng Long xuất hiện vẻ vô cùng nghiêm túc:
- Ghi nhớ, trận này, các ngươi phải mang đầu của Địch Khoát Hải kia cho ta thì mới tính là toàn công!
- Đại nhân yên tâm!
Quanh người Trần Gia Vệ và Xích Như Hổ tản ra sát khí.
- Đúng rồi, đại nhân, ngươi chỉ có ba ngàn người, ta có chút lo lắng!
Nghe vậy, Trần Đăng Long lập tức cười lên ha hả, trong tiếng cười còn lộ ra vô cùng tự tin.
- Các ngươi còn lo lắng cho ta! Không nói tên ngu xuẩn Hoàng Thiên Hỏa kia có gan phản công hay không, cho dù có thì hắn cũng có thể mang theo chúng ta tán loạn trong núi rừng nửa ngày, chẳng lẽ ta còn không thể mang theo bọn hắn tán loạn một ngày hay sao!
- Đúng vậy!
Trần Gia Vệ và Xích Như Hổ nhìn nhau cười một tiếng, thở phào.
Nửa khắc đồng hồ sau, hai đội ngũ ở trong màn đêm, lặng yên không một tiếng động chia làm hai hướng đuổi về phía cánh trái.
- Mệnh lệnh toàn quân, tất cả mọi người giơ cao cờ hiệu, lúc di chuyển, binh khí hoành cầm, tận lực tạo thành động tĩnh lớn nhất có thể!
Mệnh lệnh của Trần Đăng Long vang lên.
Tên tuổi một đời Chiến Thần của Trần Đăng Long ở trong Hoàng Linh Giới, cũng không phải hư, cho dù vô cùng tự tin nhưng vẫn làm đủ loại bố trí.