← Quay lại trang sách

Chương 2960 Hồng Hoang Kịch Biến

Cứu người từ trong Lạc Hoàng Phong sao?

Lữ lão gia tử cười khổ lắc đầu:

- Chuyện đó cơ bản không thể nào, gia gia muốn ngươi lựa thời cơ đưa một vật vào trong Lạc Hoàng Phong.

- Nhiệm vụ tuần tra cảnh giới Lạc Hoàng Phong luôn do cấm vệ cung đình đảm nhiệm. Một khi ngươi đảm nhiệm chức Thiên phu trưởng cấm vệ cung đình thì không bao lâu sẽ đến lượt ngươi dẫn đội tuần tra cảnh giới Lạc Hoàng Phong, đến lúc đó, ngươi tìm cơ hội đặt cái hộp này ở nơi có đánh dấu ký hiệu đặc biệt là được.

Lữ lão gia tử lấy ra một cái hộp không phải vàng cũng không phải ngọc nhưng được đánh lên rất nhiều tầng phong ấn, đây là cái gọi cấm vật lúc trước Trần Gia Vệ dẫn đội lục soát Lữ phủ bị Diệp Chân giấu đi.

- Gia gia, đây là cái gì? Ngươi dự định đưa cho ai?

Diệp Chân hỏi.

- Bảo vật hiếm có!

- Về phần muốn tặng cho ai, chờ sau này ngươi sẽ biết! Hiện tại, nếu ngươi biết sợ rằng sẽ là chuyện xấu!

- Hồn quang lục sắc của Nữ Vương bệ hạ cũng không phải để trưng, một khi ngươi cũng biết cái kia tên, nhắc tới cái kia tên quá nhiều, nói không chừng Nữ Vương bệ hạ sẽ tâm sinh cảm ứng, từ đó hỏng đại sự!

Lữ lão gia tử nói.

Nghe vậy, Diệp Chân có chút bất đắc dĩ và thất vọng.

Hắn vốn định từ chỗ của Lữ lão gia tử đạt được một chút tin tức hữu dụng, không ngờ, Lữ lão gia tử lại một tiếng từ chối.

Lấy hiểu rõ của Diệp Chân đối với Lữ lão gia tử, đã từ chối thì tuyệt sẽ không nói nhiều nói nửa.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trong lòng Diệp Chân lại khẽ động.

Nếu bây giờ Lữ lão gia tử đã phó thác trách nhiệm cho hắn, ngay cả này cấm vật cũng giao cho Diệp Chân.

Như vậy, nếu hắn hỏi một chút vấn đề khác người, có phải Lữ lão gia tử sẽ xét trả lời hay không?

Hơn nữa, cho dù Lữ lão gia tử có nghi hoặc, nổi lên tâm tư hoài nghi thì trong thời gian ngắn cũng sẽ không làm gì Diệp Chân.

Vừa nghĩ đến đây, trái tim của Diệp Chân đập nhanh lên.

- Gia gia, có một việc, ta muốn thỉnh giáo gia gia một chút.

- Nói!

- Gia gia, ta nghe bọn người Thanh Chiêu và Hoàng Cách nói, mười sáu năm trước, Hữu Hiền Vương đã từng mang về một nữ tử hồn quang ngũ sắc, gia gia có biết tình huống hoặc hạ lạc của nữ tử này không?

Đột nhiên, Diệp Chân giống như trước đó Lữ lão gia tử nhìn chằm chằm hắn, sau khi hỏi ra câu nói này thì Diệp Chân cũng bình tĩnh nhìn chằm chằm Lữ lão gia tử. Cho dù Lữ lão gia tử không trả lời thì hắn cũng muốn từ trong đôi mắt của Lữ lão gia tử đạt được đáp án.

Đây là sau khi Diệp Chân đến Hoàng Linh Giới, lần đầu tiên trực tiếp hỏi hạ lạc của Thải Y, có chút khẩn trương, cũng có chút chờ mong.

Phản ứng của Lữ lão gia tử bình tĩnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Diệp Chân.

Chậm rãi lắc đầu:

- Chuyện này, lão phu đã từng nghe nói, nghe nói, Hữu Hiền Vương còn vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.

- Nhưng, nghe nói nữ tử Hoàng Thất được mang về lần đó còn tiên thiên hồn quang ngũ sắc, thân phận của nữ tử Hoàng Thất rất đặc biệt, gây nên rung chuyển trong Hoàng Thất.

- Vậy nữ tử này ở đâu?

Diệp Chân hỏi.

Lữ lão gia tử lần nữa chậm rãi lắc đầu:

- Không biết, nghe nói là bị Hoàng Thần Điện bí mật xử trí.

- Bí mật xử trí là có ý gì?

Diệp Chân có chút nóng nảy.

- Giam giữ, cầm tù, lại hoặc là bí mật bồi dưỡng, vân vân. Thành viên tiên thiên hồn quang ngũ sắc của Hoàng Thất thưa thớt như thế, dù sao cũng sẽ không giết.

Lữ lão gia tử nói.

Trong tất cả mấy lần trả lời này, ánh mắt Lữ lão gia tử bình tĩnh không lay động, không có bất kỳ ba động, bình tĩnh đến làm cho Diệp Chân thất vọng, nhưng hắn vẫn tiếp tục truy hỏi:

- Vậy gia gia có còn biết tin tức gì khác không?

- Bí văn Hoàng Thất, há lại là một nhàn dư như lão phu có thể biết. Lão phu biết cũng chỉ có những thứ này. Đúng rồi, ngươi nghe ngóng việc này làm cái gì?

Lữ lão gia tử hỏi.

- Chính là hiếu kì....

Diệp Chân đương nhiên sẽ không nói ra sự thật, trong lòng Lữ lão gia tử cũng xuất hiện suy nghĩ có quỷ mới tin ngươi.

- Nhưng ngươi không cần lo lắng, nếu như ngươi thật muốn tìm người nào, một khi hoàn thành chuyện lão phu giao phó cho ngươi, lão phu có thể quang minh chính đại giúp ngươi tìm người này.

- Nhưng chuyện đó, ngươi nhất định phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không thể phạm sai lầm!

Lữ lão gia tử lại giao phó nửa ngày mới thả Diệp Chân rời khỏi.

Nhưng sau khi đưa mắt nhìn Diệp Chân rời khỏi, vẻ mặt của Lữ lão gia tử trở nên vô cùng nghi hoặc.

- Sao Khoát Hải lại đột nhiên nghe ngóng tung tích của nàng?

Hồng Hoang Đại Lục, Tây Hải hải vực.

Tổ Thần Điện Nhị đại thủ tế Đông Phương Tiêu đang lơ lửng ở trên không trung cùng với thống soái quân tây chinh Trưởng Tôn Bạch Mi, quan sát sương khói, làn sóng mênh mông ở phía xa Tây Hải.

- Đám Tây Hải bò sát này quá xảo quyệt, đại quân chúng ta vừa tới thì toàn bộ đã lui vào trong biển, lại biến châu quận của Đại Chu chúng ta thành Luyện Ngục nhân gian!

Đồ Môn Trường m đã thăng lên làm Lục đại thủ tế, tức giận nói.

- Chỉ là xảo quyệt sao?

Đông Phương Tiêu cười lạnh:

- Ta thấy, còn có nhát gan và cẩn thận thăm dò nữa.

- Đại Thủ Tế, vậy chúng ta sẽ làm gì?

Thống soái quân tây chinh Trưởng Tôn Bạch Mi cung kính xin chỉ thị.

Đông Phương Tiêu nhìn Tây Hải mênh mông vô bờ ở phương xa, khắp khuôn mặt là cười lạnh và túc sát!

Đại Chu, lịch Kiến Vũ, mùa thu năm bảy trăm năm mươi ba, Tây Hải thủy tộc xâm lấn Gia Châu của Đại Chu, Lạc Ấp tức giận phái ra lấy trăm vạn Tế Vệ Tế Ti làm chủ Chinh Hải Đại Quân.

Thế nhưng, Tây Hải Thủy Tộc còn giảo hoạt hơn trong tưởng tượng của tất cả mọi người nhiều.

Chinh Hải Đại Quân trải qua lặn lội đường xa vừa đến, Tây Hải Thủy Tộc đã bắt đầu rút lui đại quy mô, lưu lại cảnh Gia Châu khắp nơi hoàng tàn và vô số thi cốt.

Còn có gần như biến thành địa ngục nhân gian, nhân khẩu mười không còn một.

Tây Hải Thủy Tộc đánh cướp đầy bồn đầy bát thì giá ngự lũ lụt, lấy tốc độ nhanh nhất lui về đại dương Tây Hải mênh mông.

Mà Chinh Hải Đại Quân lấy Đông Phương Tiêu cầm đầu chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Loại tình huống này, làm người phụ trách tối cao của Chinh Hải Đại Quân, Nhị đại thủ tế Tổ Thần Điện Đông Phương Tiêu lại lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trên thực tế, dưới tình huống bình thường, chặn đánh lui Tây Hải Thủy Tộc, căn bản không cần Nhị đại thủ tế Tổ Thần Điện quyền cao chức trọng như hắn tự mình dẫn đại quân xuất chinh.

Lần này, Đông Phương Tiêu là mang theo mục đích chiến lược đến.

Uy hiếp!

Mượn lần chinh phạt Tây Hải Thủy Tộc để uy hiếp dị tốc các nơi!

Nhưng bây giờ, quân phong vừa đến, chưa giết một yêu thì Thủy Tộc lại lui.

Thậm chí Đông Phương Tiêu đã dự liệu được, sau khi hắn dẫn theo đại quân lui bước về sau không bao lâu thì chỉ sợ Tây Hải Thủy Tộc cũng sẽ lướt sóng lại đến.

Đến lúc đó, không chỉ Tây Hải Thủy Tộc, chính là Nam Hải, Bắc Hải, Đông Hải Thủy Tộc cũng sẽ cùng lúc xâm chiếm, một đợt lợi hại hơn một đợt.

Đông Phương Tiêu biết được chỗ lợi và hại ở trong này, cho nên dẫn quân thẳng vào ven biển Tây Hải, ý định ép Tây Hải Thủy Tộc tiến hành quyết chiến.

Thế nhưng Tây Hải Thủy Tộc còn xảo quyệt hơn trong tưởng tượng của hắn, dù hắn theo đại quân đánh đến gần biển Tây Hải nhưng vẫn không tìm được bao nhiêu Thủy yêu.

Mà trinh sát ở chỗ sâu Tây Hải lại tìm được tung tích của hơn ngàn vạn Tây Hải Thủy Tộc xâm chiếm trước đó.

Thế là, Đông Phương Tiêu làm ra một hành động cực kỳ tàn nhẫn!

Đầu độc!

Mấy vạn năm trước, Độc Điện của Đại Chu đã nghiên cứu ra một loại Huyết Độc đặc biệt nhằm vào Thủy Tộc, đã từng dùng nó để uy hiếp Tứ Hải Long Đình.

Lúc này, Đông Phương Tiêu không chút do dự dùng ra.

Huyết Độc này có chút giống với ôn dịch, một khi có Thủy Tộc trúng độc bỏ mình, huyết dịch của cả người Thủy Tộc này cũng sẽ hóa thành Huyết Độc, truyền ra bốn phương tám hướng.

Càng nhiều độc trong Thủy Tộc, Huyết Độc trong nước biển sẽ càng càng khủng bố hơn.