Chương 2982 Đại Trưởng Lão Hoàng Thần Điện
Lúc này, cả Hoàng Linh Nữ Vương và Xích đại tổng quản đều không ở trong Hoàng Linh Cung. Ỷ vào thân phận của Xích đại tổng quản, trước cái nhìn soi mói của thủ vệ, sau khi hóa thân thành Xích đại tổng quản, Diệp Chân trực tiếp bước vào thư phòng của Hoàng Linh Nữ Vương, hắn muốn nhìn một chút xem có thể nhặt được chỗ tốt gì hay không.
Còn về chuyện ngọc tỷ của Hoàng Linh Nữ Vương, cơ bản không nghĩ tới.
Đồ vật quan trọng như vậy, Hoàng Linh Nữ Vương chắc chắn mang theo bên người, nàng sẽ không để trong thư phòng.
Tiến vào thư phòng, đúng như dự đoán, liếc nhìn một vòng cũng không phát hiện được đồ vật gì có giá trị cả.
Cái gọi là có giá trị, Diệp Chân dùng để chỉ giá trị trong võ đạo, dù có rất nhiều đồ trang trí quý giá, nhưng chúng cũng chỉ là đồ quý giá mà thôi, Diệp Chân hoàn toàn không để vào trong mắt.
- Xem ra không lấy được thứ gì tốt rồi.
Diệp Chân thần than một tiếng, hắn đang định rời khỏi thư phòng của Hoàng Linh Nữ Vương, nhưng đúng lúc này, trong đầu Diệp Chân đột nhiên vang lên giọng nói của tiểu yêu.
- Phụ thân đại nhân, ta thấy Thải Thượng mộc chặn giấy trên bàn sách kia không tầm thường, ngươi lấy tay sờ sờ thử để cho cảm nhận một chút.
Diệp Chân giật mình, hắn bước lên phía trước rồi đặt tay lên trên chiếc Thải Phượng mộc chặn giấy kia, nhưng bản thân Diệp Chân lại không cảm thấy bất cứ điều gì khác thường.
Tiểu yêu vui mừng nói:
- Phụ thân đại nhân, xem ra ta cảm ứng không sai, bảo bối, đây chắc chắn là bảo bối, nhanh thu lại đi!
Nghe vậy Diệp Chân kinh ngạc, trên trán hắn ẩn hiện hắc tuyến, đứa nhỏ tiểu yêu này, không học được gì khác, lại hoàn toàn học hết cái dáng vẻ thuận tay nhặt đồ của hắn!
- Đây là bảo bối gì? Ta chỉ có thể cảm ứng được Uẩn Thần Cơ trong nó, hình như cực kỳ tương hợp với lực lượng thần hồn, lại không cách nào đánh giá được nó là loại thiên tài địa bảo kia?
Vừa thu Thải Phượng Mộc Trấn Chỉ vào trong Thận Long Châu, Diệp Chân trực tiếp hỏi Tiểu Yêu.
- Phụ thân đại nhân, nếu như ta không nhìn lầm, đó là thứ có cùng nguồn gốc với Thất Thải linh châm trong cơ thể của Thải Y tỷ tỷ....
- Chờ một chút, ngươi gọi Thải Y là cái gì?
Diệp Chân lại bị cách xưng hô của Tiểu Yêu làm cho kinh ngạc.
- Thải Y tỷ tỷ, phụ thân đại nhân!
- Ta là phụ thân ngươi, ngươi lại gọi nàng là Thải Y tỷ tỷ, sao lại như thế được?
Diệp Chân không hiểu.
- Vì Thải Y tỷ tỷ trẻ tuổi xinh đẹp.
Diệp Chân trực tiếp ngạc nhiên, điều đó cũng có thể làm lý do sao?
Nếu thật sự tính toán tuổi tác của Thải Y còn phải lớn hơn Diệp Chân một chút có được không.
- Sau này cứ gọi là.... Thải Y a di đi.
Trực tiếp để Tiểu Yêu gọi Thải Y là mẫu thân hình như cũng không thích hợp lắm, Diệp Chân suy nghĩ một chút, chỉ có thể bảo Tiểu Yêu xưng hô với nàng là a di.
- Ra vẻ, còn không bằng gọi ta là Thải Di!
Diệp Chân lần nữa ngạc nhiên, nhưng Thải Di so với Thải Y a di thì đúng là êm tai hơn nhiều, chỉ có thể buông xuôi mặc kệ.
Mà vừa mới cầm bảo bối Thải Phượng Mộc tới tay, cũng kém đi không nhiều.
Mà Thải Phượng Mộc trong thư phòng của Hoàng Linh Nữ Vương, lại có điểm chung với Thất Thải Linh Châm trong cơ thể Thải Y, là đều đến từ bản thể Thất Thải Châu Linh.
Chuyện đó khiến Diệp Chân vừa ngạc nhiên, lại vừa cảm thán một lúc, trong thư phòng của đế vương, tùy ý lấy một món bảo bối cũng trân quý như thế.
Theo Tiểu Yêu nói, Thải Phượng Mộc này được làm từ một đoạn cây khô bên trên bản thể Thất Thải Châu Linh, mặc dù là cây khô, nhưng vẫn vô cùng quý giá. Có thể tuỳ tiện ngăn cản một đòn tấn công của Nguyên Linh hồn quang từ thất sắc trở xuống.
Nói cách khác, chỉ cần Diệp Chân nắm giữ Thải Phượng Mộc này, dù Hoàng Linh Nữ Vương thân có lục sắc hồn quang sử dụng Lục Sắc Nguyên Linh hồn quang để tấn công Diệp Chân, hắn vẫn có thể bình yên không việc gì. Đương nhiên, nếu Thất Thải Châu Linh tấn công Diệp Chân, vậy coi như không ngăn được.
Đương nhiên, Thải Phượng Mộc cũng khá là nguy hiểm. Bởi nó bắt nguồn từ Thất Thải Châu Linh, nếu Thất Thải Châu Linh ra sức cảm ứng thử, rất có thể sẽ cảm ứng ra vị trí ước chừng của Thải Phượng Mộc.
Nhưng Thải Phượng Mộc cũng không trải qua quá trình luyện chế đặc thù giống như Thất Thải Linh Châm, cho nên, dù là Thất Thải Châu Linh vẫn rất mơ hồ trong việc cảm ứng nó.
Hơn nữa theo Diệp Chân, dù sao trong cơ thể Thải Y đã có Thất Thải Linh Châm, cầm thêm một cái Thải Phượng Mộc Trấn Chỉ như thế không cũng chẳng quá quan trọng.
Mấy hơi sau, Diệp Chân hóa thân thành Xích Đại tổng quản, lần nữa nghênh ngang rời khỏi thư phòng của Hoàng Linh Nữ Vương, bước về hướng cửa Hoàng Linh cung.
Trên đường đi, tuần tra cung đình cấm vệ nhìn thấy Xích Đại tổng quản, đều thay nhau ngừng chân hành lễ.
Bởi vì lúc trước Diệp Chân đã từng làm cung đình cấm vệ, biết cách diễn xuất, cách ngừng chân chào hỏi với mấy cung đình cấm vệ này sao cho ra dáng Xích Đại tổng quản, cũng đã học được rất tốt.
Chỉ cần khẽ gật đầu rồi trực tiếp đi qua.
Hành vi cả một đường, gặp phải ít nhất năm nhóm cung đình cấm vệ, lại không có ai phát hiện Xích Đại tổng quản trước mắt có gì lạ.
Ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân ngụy trang thành Xích Đại tổng quản, đã nghênh ngang bước ra Hoàng Linh cung thành công.
Ngay vào lúc đó, một tòa cô phong nằm ở chỗ cao nhất trên đỉnh Hoàng Linh Sơn, so với đỉnh núi chỗ Hoàng Thần Điện còn phải cao hơn một chút, một lão phụ tay cầm Thất Thải Quyền Trượng, đang nhìn Diệp Chân cất bước rời khỏi Hoàng Linh cung.
Bên trong Hoàng Linh Tộc, chỉ có Đại Trưởng Lão Hoàng Thần Điện, mới có tư cách cầm Thất Thải Quyền Trượng trong tay!
- Cuối cùng vẫn có người dẫn nàng rời khỏi sao?
- Đây là luân hồi bắt đầu, hay do nàng muốn từ bỏ...
Vừa thì thầm, lão phụ vừa nhìn về phía toà tiểu viện cô phong lẻ loi bên trên kia, ánh mắt cũng theo đó mà lộ vẻ rất phức tạp.
- Ai, nghiệp chướng! Đời này của ta, đến cùng đã tạo cái nghiệt gì... Lại nhiều lần gặp phải lựa chọn khó nhất trần gian thế này... Ai....
Trong tiếng thở dài, vẻ mặt của lão phụ cũng trở nên vô cùng thống khổ, nhưng ngay khi ánh mắt của bà lão chuyển về phía cô phong tiểu viện lần nữa, lại chợt hiện lên vài phần hiền lành.
Chỗ cửa Hoàng Linh cung, thẳng cho đến khi Diệp Chân đi xa, một tên cung đình cấm vệ phòng thủ trong đó mới hơi nghi hoặc một chút, nói.
- Một canh giờ trước đó, Xích Đại tổng quản không phải đã xuất cung sao? Xích Đại tổng quản giờ sao lại ra ngoài nữa, ngài trở về lúc nào vậy?
Ngay khi tên cung đình cấm vệ mở miệng, đội trưởng trực cung đình cấm vệ cũng nhíu chặt lông mày.
- Cũng đúng, mấy canh giờ này vẫn luôn là chúng ta trực, cũng không thấy Xích Đại tổng quản trở về, mà cửa cung chỉ có duy nhất một đường này, mà trên không Hoàng Linh cung có trận pháp cấm bay không?
Vẻ mặt một đám cung đình cấm vệ cũng lần lượt theo đó mà cực kì sợ hãi ngạc nhiên, nếu là...
- Này, đại nhân, các ngươi đây là suy nghĩ nhiều rồi, Xích Đại tổng quản đó là ai, hắn khẳng định có thông đạo bí mật để hồi cung.
Lại nói, toàn bộ Hoàng Linh Tộc này, ai dám giả mạo? Ai có thể giả mạo?
Tên cung đình cấm vệ, để vẻ mặt đội trưởng phòng thủ cũng vì đó mà buông lỏng.
Nhưng đang khi nói chuyện, chân trời lại đột nhiên có một đạo lưu quang bay xuống, người tới cũng không phải ai khác, chính là Xích Đại tổng quản khi nãy mới rời đi.
Nhìn vẻ mặt vô cùng vội vã trở về của Xích Đại tổng quản, để đội trưởng trực luân phiên lập tức nghênh đón tiếp lấy, cười nói.
- Đại tổng quản nhanh như vậy đã trở lại rồi.
Kiểu chào hỏi ấy, Xích Đại tổng quản đã thấy nhiều, từ lỗ mũi ngâm hừ một tiếng, định đi thẳng vào cung, ngay thời điểm bước vào cửa cung, bước chân lại đột nhiên dừng.
- Nhanh như vậy đã trở lại, ngươi có ý gì?
Xích Đại tổng quản đột nhiên dừng bước mà hỏi.