← Quay lại trang sách

Chương 2983 Thất Thải Trấn Hồn Ấn

Lần này, ngược lại lại hỏi khó tên đội trưởng phòng thủ cung đình cấm vệ, trong lúc ngạc nhiên, hơi cà lăm mà nói:

- Đại tổng quản ngươi không phải vừa mới rời đi sao, ngay lập tức đã quay lại, thuộc hạ mới nói nhiều một câu.

Vẻ mặt Xích Đại tổng quản lại nhanh chóng thay đổi:

- Chờ một chút, ta vừa rời khỏi nghĩa là sao? Thời gian cụ thể vào khi nào?

Xích Đại tổng quản cực kỳ khôn khéo, lập tức đã ý thức được một loại khả năng kinh khủng nào đó.

- Đại tổng quản, ước chừng trăm hơi thở trước, ngươi mới rời khỏi đây...

- Rác rưởi!

Xích Đại tổng quản vừa kịp phản ứng, lập tức đập một cước khiến đội trưởng cung đình cấm vệ trước mặt bay thẳng về phía xa:

- Đám rác rưởi các ngươi, lại cứ như vậy mà thả gian tế của Đại Chu đi!

Ngay khi Xích Đại tổng quản lên tiếng tức giận mắng, trong thời gian ngắn nhất, cũng đã phát hiện trên trăm đạo phù tấn, truyền ra mệnh lệnh lục soát mới nhất.

Nửa khắc đồng hồ sau, Hoàng Linh Nữ Vương và Trần Đăng Long còn có một đám cung đình cung phụng, cùng nhau đuổi tới, biết được tình hình cụ thể, vẻ mặt từng người đều nhanh chóng vô cùng khó coi.

Bọn hắn tìm khắp toàn bộ Hoàng Linh giới, nhưng lại không nghĩ rằng, đại địch mà bọn hắn sắp lục soát, vậy mà lại bị giấu trong Hoàng Linh cung, còn vừa nghênh ngang rời khỏi dưới mí mắt tất cả bọn hắn.

Lúc này, Xích Đại tổng quản đang xem kỹ cung đình cấm vệ, muốn biết tên tặc nhân này đến cùng là từ đâu xuất hiện, còn dám giả mạo hắn.

Chừng mấy hơi sau, Xích Đại tổng quản đột nhiên khàn giọng hét ầm lên:

- Cái gì? Ngươi nói ta vào gần nửa canh giờ trước có tiến vào Tử Ngọc Các của nữ vương bệ hạ, còn ở lại một hồi?

Ngay chớp mắt âm thanh của Xích Đại tổng quản vô cùng cuồng loạn lên, vẻ mặt của Hoàng Linh Nữ Vương cũng theo đó mà khó coi vô cùng.

- Cái gì?

Nháy mắt tiếp theo, Hoàng Linh Nữ Vương mặt trầm như nước bước nhanh từng bước vào cung, phóng tới thư phòng Tử Ngọc Các của nàng!

Vừa rời khỏi Hoàng Linh cung, Diệp Chân ngay lập tức như chim ưng về trời cao, rồng về biển lớn, không bị gì trói buộc nữa.

Dù nói khắp nơi trong ngoài Hoàng Thành lúc này đều đang bị Đạo Cảnh cung đình cung phụng lục soát.

Nhưng, lấy thực lực của bọn hắn, muốn phát hiện Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn mà Diệp Chân thi triển sau khi đã tu vi khôi phục Đạo Cảnh sơ kỳ thì cơ bản là không thể nào, chưa nói đến còn có tiểu Yêu phối hợp.

Lần hành động nghĩ cách cứu viện Thải Y này, hoàn toàn thuận lợi vượt qua dự kiến của Diệp Chân, còn tốt hơn nhiều mấy sắp xếp hắn chuẩn bị ở phía sau, nên các cách kia đều đã vô dụng.

Theo kế hoạch của hắn, nếu đã chạy ra khỏi Hoàng Linh cung, vậy nhất định phải cách xa hoàng thành trong thời gian ngắn nhất, sau đó tiến về không gian na di trận đối ngoại của Hoàng Linh nhất tộc, rời khỏi Hoàng Linh giới bất cứ lúc nào.

Nhưng bây giờ, Diệp Chân muốn làm lại hơi khó.

Quan hệ giữa Thải Y và Lữ lão gia tử, còn có quan hệ phức tạp giữa Diệp Chân và Lữ lão gia tử trước kia, về tình về lý, đều nên gặp lại Lữ lão gia tử một lần.

Lúc này, dù theo tưởng tượng của Diệp Chân, nếu làm việc ấy sẽ phải rất đau đầu, nhưng dù sao vẫn phải đối mặt, cân nhắc liên tục, Diệp Chân quyết định tạm thời không đi gặp Lữ lão gia tử nữa.

Bởi vì theo tình báo Tiểu Yêu mới phản hồi về, không nói bây giờ trong ngoài Lữ phủ đã bị Hoàng Linh cấm vệ vây quanh, trong ngoài phủ đệ còn đang tập trung ít nhất là hai mươi vị cung phụng Đạo Cảnh.

Mà nguyên nhân cũng không phải do Thải Y, mà vì Diệp Chân.

Diệp Chân tin tưởng, Hoàng Linh Nữ Vương vẫn chưa phát giác Thải Y đã được hắn nghĩ cách cứu ra ngoài.

Nên một khi Diệp Chân đi gặp Lữ lão gia tử, nguy hiểm bại lộ có thể sẽ tăng lên.

Nhưng Tiểu Yêu lại phản hồi về thêm một cái tình báo khác, để Diệp Chân vừa lo lắng, lại vừa xấu hổ day dứt.

Được nghe Địch Khoát Hải cũng chính là Diệp Chân xảy ra chuyện, Lữ Thanh Trúc lập tức gấp muốn điên lên, trong lúc sốt ruột đã mạnh mẽ xung kích với mấy Hoàng Linh cấm vệ vây quanh Lữ phủ, nếu không phải trước đó Diệp Chân còn có vài thuộc hạ trong Hoàng Linh cấm vệ, những thủ hạ Hoàng Linh cấm vệ kia đều có giữ lại chỗ trống, Lữ Thanh Trúc sợ đã bị trọng thương.

Lữ Thanh Trúc như thế để Diệp Chân càng không cách nào không quan tâm mà rời khỏi Hoàng Linh giới.

Cuối cùng, chuyện này vẫn phải có một kết thúc đàng hoàng.

Chỉ là, làm sao làm ra một cái kết, bản thân Diệp Chân cũng không biết. Một đường độn hành, sau khi rời khỏi hoàng thành, Diệp Chân độn hành đến một nơi không có bóng người cỡ năm ngàn dặm về hướng tây, lúc này lòng mới hơi thả lỏng.

Hoàng Linh giới địa vực không tính là nhỏ, nhưng tổng nhân khẩu của Hoàng Linh Tộc chỉ mới hơn một trăm vạn, tính cả nô lệ cũng chỉ cỡ một nghìn vạn.

Coi như Hoàng Linh Tộc dựa vào nô lệ mình cung cấp nuôi dưỡng, thì tính ra tỉ lệ quân dân của Hoàng Linh Tộc chỉ cao tới một phần tư.

Nhưng coi như là thế, toàn bộ quân đội của Hoàng Linh Tộc Nhân, khó khăn cũng chỉ lắm cũng được ba mươi vạn thôi.

Ba mười vạn đại quân này vẫn còn phân trú các phương, số lượng người quân đội mà Hoàng Thành có thể điều động, cũng chỉ có bốn, năm vạn người.

Bốn, năm vạn đại quân, xem như phái hết ra ngoài, đừng nói là vung đến mười vạn dặm xung quanh Hoàng Thành, ngay cả vung đến vạn dặm quanh hoàng thành, đã tựa như kim châm với biển lớn rồi, ít đến thương cảm!

Có thể nói, chỉ cần rời khỏi hoàng thành, Diệp Chân xem như là an toàn.

Diệp Chân định đi thương nghị với Thải Y một chút về đường rời khỏi Hoàng Linh giới. Diệp Chân dám cam đoan, sau khi hành tích của hắn bị lộ, Hoàng Linh Nữ Vương chắc chắn sẽ lập tức phong tỏa thông đạo không gian từ Hoàng Linh giới tới ngoại giới.

Nhưng Thải Y nơi này lại không giống.

Bên trong lạc hoàng phong, Thải Y đã có mấy người Khương Mông, Ngô Quan Đường và Thanh Tiên Nhi bảo vệ mình vì khi trước họ từng nhận ân huệ từ phụ mẫu của nàng, vậy, những người trong đại quân đóng giữ không gian thông đạo với thế giới bên ngoài của Hoàng Linh giới, sẽ có loại người như này không? Diệp Chân khá chờ mong.

- Thải Y, đột phá được chưa.

Diệp Chân cười đi vào không gian Thận Long Châu.

Lúc này khắp khuôn mặt Thải Y đều là ý mừng.

- Đột phá được rồi, Diệp ca ca, ta đã có lục sắc hồn quang.

Vừa cười, Thải Y khẽ động thần niệm, sau đầu lập tức lóe ra một vòng lục sắc hồn quang.

Dù Thải Y chỉ hiện ra một chút để Diệp Chân xem, lục sắc hồn quang này cũng đã mang cho Diệp Chân tia uy nghiêm khó hiểu. Cái này khiến lòng Diệp Chân khẽ chấn động, khí tức mà lục sắc hồn quang này tản ra, còn kinh khủng hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Theo cảm giác của Diệp Chân mà nói, uy áp từ lục sắc hồn quang này quả là rất có tính áp đảo đối với bản thân mình.

May mà trước mắt, người có được lục sắc hồn quang trong cả Hoàng Linh giới, có lẽ không nhiều hơn một bàn tay, độ uy hiếp cũng không phải quá lớn.

Đột nhiên, trong lòng Diệp Chân khẽ động.

- Thải Y, muội chờ ta nửa canh giờ!

Giữa ánh nhìn ngạc nhiên chăm chú của Thải Y, Diệp Chân trực tiếp bước vào thời tự không gian Thận Long Châu, theo phương pháp luyện bảo mà bắt đầu tế luyện khối Thải Phượng Mộc hắn chiếm được từ thư phòng của Hoàng Linh Nữ Vương.

Này không hổ là cành khô rụng xuống từ trên thân Tiên Thiên Linh Vật, dù lửa vốn sẽ khắc mộc, Diệp Chân cũng phải phí đoạn thời gian rất dài, mới luyện hóa nó thành một đạo linh dịch mơ hồ lóe ra thất thải quang hoa.

Việc tạo hình cho Thải Phượng Mộc này, có chút khó.

Nghĩ nghĩ, Diệp Chân mới quyết định luyện hóa cành khô tróc ra từ trên thân Thất Thải Châu Linh thành một ấn tỉ vuông vức.

Sở dĩ luyện thành ấn tỉ, không chỉ vì ấn tỉ là ổn định nhất, khả năng chịu phù văn trận pháp cũng là nhiều nhất.