Chương 2994 Đồ Chính Cầu Kiến
Trong nháy mắt tiếp theo, thần niệm giữa Đạo cung Diệp Chân khẽ động:
- Tiểu Yêu, nói với Tiểu Kim, có thể hành động rồi!
- Được rồi, phụ thân đại nhân.
Tiểu Yêu rất lưu loát đáp lại.
Tiểu Kim là xưng hô mà Diệp Chân đặt cho Thú Vương Phệ Kim thú mà mình mới thu ở trong Hoàng Linh giới.
Gần như cùng một thời gian, ngay chính giữa một tòa núi lớn ngoài vạn dặm Hoàng Thành ở Hoàng Linh giới, lúc này đột nhiên vang lên một tiếng thú gào tràn đầy uy hiếp và ý vị mệnh lệnh.
Sau đó, tiếng thú gào, tiếng chim hót liên tiếp vang lên, liên miên bất tuyệt ở trong dãy núi.
Giữa muôn vàn tiếng thú gào liên miên bất tuyệt, đủ loại Yêu Thú tựa như thuỷ triều tuôn ra từ trong dãy núi, ùn ùn kéo đến phóng về hướng Hoàng Thành.
Thoáng chốc sau, giữa bụi đất đang bay mù mịt, từng con thú lớn che khuất bầu trời liên miên xông ra như cơn hồng thủy, phía sau tầng lớp thú lớn là Phệ Kim thú đang co mình lại to bằng bàn tay như trông như một chú thỏ màu vàng, giấu ở giữa bộ lông một đầu Bạo Viên thật dài, giữa ba động của ngũ sắc hồn quang dồi dào, đang không ngừng ra lệnh chỉ huy thú triều.
Thú Vương Phệ Kim thú đã có được tứ sắc hồn quang từ ban đầu, có năng lực khống chế ảnh hưởng thú triều cực kỳ mạnh mẽ, sau khi được Diệp Chân thưởng một Thất Thải Uẩn Huyền quả, đã tiến giai thẳng đến ngũ sắc Nguyên Linh hồn quang, năng lực khống chế ảnh hưởng thú triều này lại càng tốt hơn.
Trong hơn nửa tháng này, nó vẫn luôn chuẩn bị tích góp thú triều trong bí mật, chỉ đợi giây phút Diệp Chân ra mệnh lệnh này mới hoàn toàn bộc phát ra.
....
Trong Hoàng Thành, Hoàng Linh Nữ Vương vừa mới trở về Hoàng Linh cung dưới sự bảo vệ của mấy tên Tạo Hóa Thần Nhân.
Ngay khi quay lại Hoàng Linh cung, bên trong ánh sáng nhìn khó thấu bao phủ quanh người, Hoàng Linh Nữ Vương lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà trở lại vườn thượng uyển của mình trong Hoàng Linh cung.
Hoàng Linh Nữ Vương cũng không muốn bộ dáng vô cùng chật vật hiện tại này của nàng bị người truyền ra cho đám người cùng dòng nhìn thấy, vậy nhất định sẽ vô số người nảy lên uy vọng và hình tượng hại nàng.
Nhưng coi như là thế, vẫn như cũ có hơn tám mươi tên Đạo Cảnh, phía sau tổng cộng còn có tám tên Tạo Hóa Thần Nhân chạy đến, tận mắt thấy bộ dáng thê thảm và gương mặt dữ tợn của nàng.
Mặc dù nói Hoàng Linh Nữ Vương đã hạ lệnh cấm khẩu, nhưng chính Hoàng Linh Nữ Vương vẫn vô cùng rõ ràng, một người biết thì gọi là bí mật, hai người biết lại không còn là bí mật nữa, càng không nói đến là tám mươi, chín mươi người biết đến thế này.
Tin chắc không bao lâu, bộ dáng thê thảm của nàng trong vòng luẩn quẩn Hoàng Linh Quý Châu, nhất định sẽ có người phạm vi mà lưu truyền ra ngoài.
Cho nên, vào giờ phút này, Hoàng Linh Nữ Vương đã thật sự hận Diệp Chân muốn chết.
Vườn thượng uyển là nơi tĩnh tu của Hoàng Linh Nữ Vương, vừa về tới tĩnh uyển, Hoàng Linh Nữ Vương đã lập tức lấy một viên đan dược đại bổ máu tươi sinh sôi nhục thân vô cùng trân quý ra mà ăn vào.
Trong chốc lát, nửa người dưới vốn đang bị thiêu huỷ của Hoàng Linh Nữ Vương, còn có một tay phải, mầm thịt đã theo đó mà bắt đầu nhúc nhích, một lần nữa sinh sôi lại.
Lấy theo tốc độ này, cần không tới thời gian nửa ngày, nhục thân đang bị Thái Dương Chân Hỏa thiêu huỷ của nàng sẽ có thể khôi phục.
Nhưng dù hục thân có thể khôi phục, độ tổn thất nguyên khí mà nó mang tới cho thân thể này dù có là Hoàng Linh Nữ Vương tôn quý thì cũng cần thời gian gần một năm mới có thể khôi phục.
Cho nên, vào giờ phút này Hoàng Linh Nữ Vương đã thật rất hận Diệp Chân và Thải Y.
Cho nên lúc mầm thịt chỗ nhục thân bị hủy của nàng còn đang sinh sôi, đã dùng linh quang che khuất đi, cố nén nỗi đau mầm thịt sinh sôi kia, lấy lệnh phù liên hệ với Thất Thải Châu Linh, đầu nhập thần niệm trong đó, định mời Thất Thải Châu Linh tới.
Bên trong Hoàng Linh Tộc, thì địa vị của Thất Thải Châu Linh khá đặc thù, cho dù là Hoàng Linh Nữ Vương, cũng không thể tùy ý bất cứ lúc nào cũng thúc đẩy Thất Thải Châu Linh được.
Lúc này, Hoàng Linh Nữ Vương không thể không bội phục sự anh minh lúc trước của mình.
Đã kiên trì đánh xuống Thất Thải Linh Châm trong cơ thể Thải Y như thế, bằng không, giờ phút này muốn đuổi ra tung tích của Thải Y và Diệp Chân, thật đúng là không có chỗ xuống tay.
Nhưng cũng vào lúc này, ngoài cửa vườn thượng uyển lại đột nhiên truyền đến âm thanh cấp báo của Xích Đại tổng quản.
- Bệ hạ, người của quân cơ đại thần Khương Đại cấp báo!
- Để hắn đợi đi.
Hoàng Linh Nữ Vương từ cửa vườn thượng uyển nói vọng ra.
Xích Đại tổng quản vốn thường ngày tuyệt đối sẽ lên tiếng trả lời, nhưng lần này lại rất ngoài ý muốn mà không làm việc theo chỉ.
- Bệ hạ, việc này không đợi được!
Hoàng Linh Nữ Vương ngay lúc đang nổi nóng nghe xong thì tức giận, đang muốn nổi giận quát lên, lại nghe âm thanh lo lắng vạn phần của Xích Đại tổng quản:
- Bệ hạ, thú triều! Bên ngoài Hoàng Thành, đột nhiên xuất hiện thú triều!
- Cái gì?
Hoàng Linh Nữ Vương lập tức ngây người!
Bầu trời phía trên hoàng thành, ánh sáng quanh thân Hoàng Linh Nữ Vương để che giấu thương thế, nhìn Thú Triều ở phương xa ùn ùn kéo đến tới, vô cùng chấn kinh!
Bên trong Hoàng Linh giới hoang vắng, rừng rậm nguyên thủy trải dài lại thiên địa nguyên khí nồng đậm, chính là ngôi nhà cho yêu thú sinh sôi trưởng thành, thỉnh thoảng sẽ phát sinh Thú Triều.
Nhưng từng ấy năm tới nay, Hoàng Linh tộc thông qua thanh lý định kỳ, đã sớm làm cho Thú Triều tiêu tan trong vô hình.
Quận Thành, thị trấn khác đều rất hiếm khi có Thú Triều, chớ đừng nói chi là xung quanh hoàng thành phát sinh Thú Triều.
Hoàng Linh Nữ Vương biết, xung quanh hoàng thành đã có mấy vạn năm chưa từng xảy ra Thú Triều.
Mà người ở xung quanh hoàng thành đông đúc, căn bản không có khả năng hình thành Thú Triều.
Nhưng bây giờ, Thú Triều rõ ràng xuất hiện ở xung quanh hoàng thành.
Ùn ùn kéo đến như thủy triều, những nơi làn sóng ấy lướt qua, vô số ruộng đất, khoáng sơn, ruộng thuốc, ruộng linh thực bị càn quét phá hủy, vô số nô lệ đang làm việc ở nơi đó và tộc nhân của Hoàng Linh tộc đều bị Thú Triều trùng kích, thương vong cực kỳ nghiêm trọng.
Thú Triều còn chưa xông đến dưới Hoàng Linh thành, tổn thất đã lớn đến một con số làm cho Hoàng Linh Nữ Vương khó có thể chấp nhận được.
Cho nên, dù cho bản thân của Hoàng Linh Nữ Vương bị trọng thương, cũng nhất định phải lập tức ra mặt xử lý việc ấy.
Nhưng điều làm cho Hoàng Linh Nữ Vương tức giận chính là trước đó phái ra hơn phân nửa Hoàng Linh cấm vệ tìm kiếm Diệp Chân, dẫn đến bây giờ binh lực hoàng thành bị thiếu.
Thừa Tướng Ngô Lan Tông vội vàng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi.
- Bệ hạ, hàng năm tộc ta, một phần ba đều ở hoàng thành xung quanh, nhất định phải lập tức khống chế Thú Triều, nếu không thì...
- Thú Vương, có tìm được Thú Vương hay không?
Hoàng Linh Nữ Vương quát chói tai hô to.
- Bẩm bệ hạ, trên trăm Đạo Cảnh rải ra, vẫn chưa tìm được Thú Vương!
Khương Thiên Ấp vội vã chạy đến, vẻ mặt có chút xấu hổ, hắn cũng rất bất ngờ.
Nói chung, đứng phía sau mỗi một lần Thú Triều, ít nhất đều sẽ có một con Thú Vương, chỉ cần chém giết nó, Thú Triều sẽ lập tức tiêu tán trong tích tắc, cũng dễ dàng đối phó, nhưng không nghĩ tới, phái ra trên trăm Đạo Cảnh cũng không có tìm được Thú Vương ở nơi nào.
- Phế vật!
Đây không biết là lần thứ mấy Hoàng Linh Nữ Vương mắng phế vật trong hôm nay.
Khương Thiên Ấp bị mắng là phế vật ngay trước mặt nhiều quần thần như vậy, sắc mặt của hắn trở nên có chút khó coi, thần sắc trở nên rất phức tạp:
- Bệ hạ, thần tự mình đi tìm.
Lưu lại một câu như thế, Khương Thiên Ấp đã trực tiếp phóng tới phía sau Thú Triều ở nơi xa xa.
- Không được, bệ hạ, nếu cứ như vậy mặc kệ Thú Triều, tổn thất sẽ rất lớn! Thần nghĩ nên phát động quân dân toàn diện đối kháng Thú Triều đi.
Trần Đăng Long đề nghị.
Hoàng Linh Nữ Vương suy nghĩ một chút liền thông qua đề nghị của Trần Đăng Long.
- Vậy theo như đề nghị của ngươi, trong hoàng thành, chỉ cần là võ giả có cấp bậc Huyền Cung cảnh trở lên, đều có thể xuất chiến, giết thú sẽ được tính toán theo quân công! Mặt khác, toàn bộ cung phụng cung đình xuất động. Còn có...