← Quay lại trang sách

Chương 3027 Chứng Bệnh Lãng Phí

Hồng Hoang Đại Lục, Hoàng cung phía đông của Đại Chu Lạc Ấp, trong lò sưởi đột nhiên truyền ra một loạt tiếng ho khan dữ dội.

Nghe tiếng ho này cũng đủ biết người đang ho khan cực kỳ gian nan vất vả, nhưng một nhóm thị nữ, nội giám đứng hầu hạ cũng cực kỳ lộn xộn, nhóm người thật cẩn thận, ngay cả đi đường cũng không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào.

Hoàng Đế bị bệnh, vị Cửu ngũ chí tôn của Đại Chu mắc bệnh, đây cũng không phải là việc nhỏ.

- Máu! Máu!

Bên trong tiếng ho khan dữ dội kia, một thái giám trẻ tuổi đột nhiên la lên thất thanh, hét ầm ĩ một câu, khiến cho nhóm nội thị và thái giám trong lò sưởi càng thêm bối rối, khiến cho sắc mặt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đang ho khan càng thêm trì trệ, đồng thời càng ho ghê gớm hơn, từng ngụm lại thêm từng ngụm máu đỏ sẫm phun ra.

Đại tổng quản Ngư Triêu n đang đứng ở một bên nhìn chằm chằm để hầu hạ, giám sát người đang ho ra máu, sắc mặt lập tức lạnh hẳn xuống, đi lên phía trên, cánh tay khẽ nắm tên thái giám trẻ tuổi khẽ dùng lực, kình lực vừa mở ra, chỉ trong nhất thời, người kia đã nghẹn ngào xụi lơ xuống mặt đất.

Thân hình chợt lóe lên, Ngư Triêu n đi ra ngoài cửa buồng lò sưởi của Đông phòng, cánh cửa không một tiếng động nào tự động mở ra, Ngư Triêu n ném người thanh niên trẻ tuổi đang trong tay nhẹ nhàng ném ra ngoài.

- Mang đi thiêu!

Phần cổ người thái giám trẻ tuổi bị Ngư Triêu n ném văng ra không biết từ khi nào đã biến thành một bãi bùn nhão, đã sớm không còn tí năng lực nào rủ xuống.

Xử lý xong tên thái giám trẻ tuổi vừa thất lễ, Ngư Triêu n mới vội vàng chạy tới bên người Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, đuổi một người thị nữ đang đứng phía sau lưng Nhân Tôn Hoàng để vỗ lưng đi, tự mình vỗ nhẹ lên trên lưng của Cơ Long.

Linh lực cực kỳ âm nhu của Ngư Triêu n dạo một vòng quanh cơ thể của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, khiến cho những cơn ho kịch liệt của Nhân Tôn Hoàng giảm bớt, có xu hướng ổn định hơn.

Một bên thật cẩn thận lau vết máu tươi ở bên khóe miệng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, một bên hỏi:

- Bệ Hạ, đã tốt hơn chút nào chưa?

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long còn có phần thở hổn hển khẽ gật đầu, điều này khiến trong lòng Ngư Triêu n hơi thả lỏng ra một chút, rồi bằng giọng nói the thé quát mắng phía ngoài:

- Thái y đâu, lâu như vậy rồi làm sao còn chưa đến, người của Thái y viện đâu, đều chết hết rồi à...

- Đại Bạn... Là Trẫm không để cho bọn họ đi gọi người ở Thái y viện! Đúng rồi, Đại Bạn, tiếp tục phong tỏa... Tin tức!

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nói.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Ngư Triêu n đau khổ, lập tức quỳ xuống mặt đất:

- Bệ Hạ, long thể của người...

- Thân thể của Trẫm, Trẫm tự mình biết, trước đó vài ngày, thái y cũng đã xem qua, lại nói, Đại Bạn còn rõ ràng hơn so với Trẫm...

Khi nói chuyện, vẻ mặt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại hiện lên một chút chua xót.

- Bệ Hạ...

Khóe miệng của Ngư Triêu n đang quỳ rạp trên mặt đất càng đau khổ sâu hơn, trong giọng nói lại mang thêm tiếng khóc nức nở.

Đây không phải là lần đầu tiên Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bị hộc máu.

Tính cho đến ngày hôm nay tức là vừa đúng hai tháng, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã hộc máu năm lần, hơn nữa từ lần đầu tiên hộc máu trong hai tháng nay, tình trạng ho khan hộc máu của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long của lần sau càng nghiêm trọng hơn so với lần trước.

Về phần Nhân Tôn Hoàng Cơ Long mắc căn bệnh gì, thật ra vào hai tháng trước, khi lần đầu tiên bị ho ra máu thì đã sáng tỏ.

Có hai người thái ý nổi tiếng nhất cũng đang tin cậy nhất của thái y viện, sau một lúc từng người một lên khám và chữa bệnh cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, đều đưa ra một kết luận giống nhau - Chứng bệnh lãng phí!

Thế nào là chứng bệnh lãng phí?

Hai gã thái y giải thích một lúc, khi nói có sách mách có chứng, kể ra một đống lớn những thứ lan man nói mù mịt vụn vặt một rồi tổng kết lại, đến cuối cùng lại liệt kê ra không ít thiên tài địa bảo trân quý.

Những thiên tài địa bảo này, tất cả đều là bảo vật giúp bổ ích, tăng cường máu và hơi thở.

Những người Nội thị và Hậu phi ở đó không một ai là nghe hiểu tí gì.

Dù sao ý tứ của bọn họ chính là thân thể Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hư nhược, cần phải bồi bổ, đại khái chính là ý tứ này.

Nhưng mà Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nghe lại hiểu được.

Nói trắng ra, hai gã thái y này đang nói với hắn, trong cơ thể hoàng đế đã cạn kiệt tinh khí, căn nguyên sắp hao hết, là chứng bệnh hư nhược!

Vả lại nói thẳng thắn hơn nữa thì chính là Nhân Tôn Hoàng Cơ Long là đèn sắp cạn dầu, dầu hết đèn tắc, cách cái chết không còn xa.

Loại tình huống dầu hết đèn tắt này đối với bất kì người nào mà nói cũng một căn bệnh không thể chữa khỏi, làm sao thái y dám nói rõ?

Về phần những thứ được gọi là dược phẩm đáng quý giúp bổ ích bổ huyết bổ hơi thở kia cũng chỉ là một câu an ủi mà thôi.

Cho nên, cho dù nghe những lời này cũng không tệ lắm nhưng hai vị thái y kia vẫn bị Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hạ lệnh nhốt vào.

Hắn là Cửu ngũ chí tôn, mắc phải căn bệnh không thể nào chữa trị cũng không thể truyền ra ngoài.

Hai người thai y kia nói nhăng nói cuội nhưng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại nghe hiểu được?

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, phụ thân của hắn cũng chính là vị Hoàng Đế đời trước của Đại Chu cũng chết vì chứng bệnh lãng phí.

Khi đó, Cơ Long thân là một Thái tử, muốn làm một gương mẫu người có đạo hiếu cho nên đã ngày đêm vất vả, một ngày một đêm không hề được nghỉ ngơi yên ổn để hầu hạ trước mặt phụ thân mình, cho nên đối với chứng bệnh lãng phí này, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cực kỳ quen thuộc.

Vừa nghe đã hiểu, là đại nạn của hắn đã buông xuống.

Chứng bệnh lãng phí, chính là bệnh nan y tai họa di truyền của Đại Chu Hoàng Tộc.

Chẳng qua những thành viên bình thường trong hoàng tộc, khi đã tu luyện thành công thì thông thường phải hai hay ba ngàn năm sau mới mắc phải chứng bệnh lãng phí này.

Mà Hoàng đế của Đại Chu, chỉ xoay quanh ngàn năm sẽ xuất hiện chứng bệnh lãng phí, không trụ được bao lâu sẽ dầu hết đèn tắt mà chết.

Con kiến còn ham sống càng đừng nói đến một Cửu ngũ chí tôn trong tay cầm quyền lực của cả thiên hạ, tất nhiên càng không muốn chết.

Nhưng mà đã có vô số Đế Vương trong lịch sử Đại Chu cố gắng một chút cũng không thể thêm được bao lâu, dùng qua vô số bí pháp và thiên tài địa bảo đều không thể chữa khỏi chứng bệnh lãng phí này.

Cách tốt nhất là chỉ có thể để cõi lòng đầy bất đắc dĩ mà chết đi.

Năm đó Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bởi vì tự mình hầu hạ trước giường bệnh của phụ thân, nhìn thấy rõ sự tra tấn cho đến chết của chứng bệnh lãng phí, cho nên đối với chứng bệnh này hắn hiểu cực kỳ rõ ràng đồng thời cũng cực kỳ sợ hãi!

Cực kỳ sợ hãi đối với tử vong!

Cho nên, từ hai tháng trước, vào ngày mà hắn bắt đầu học máu, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã hiểu được, đại nạn của hắn đã buông xuống, thời gian đang bắt đầu đếm ngược.

Ngày mà Nhân Tôn Hoàng Cơ Long sợ hãi nhất đã đến.

Nhưng mà so với những người khác thì Nhân Tôn Hoàng Cơ Long càng hiểu rõ ràng hơn, ngay cả khi hắn có sợ cũng không một phương pháp nào có thể thay đổi được chuyện này.

Cho dù bản thân Cơ Long là Cửu ngũ chí tôn, cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi tử vong đang đến với hắn trong một ngày nào đó.