← Quay lại trang sách

Chương 3026 Tỷ Lệ Là Không

Thải Y cười nói.

- Ngươi biết rồi?

Lữ lão gia tử có hơi ngoài ý muốn.

- Ừm.

Thải Y nhẹ gật đầu:

- Gia gia, chuyện này bàn đến cùng cũng do ta mà ra, như vậy chuyện này, vẫn cứ để ta giải quyết đi.

- Ngươi muốn giải quyết như thế nào?

Lữ lão gia tử cau chân mày lại.

- Gia gia, ngươi nhìn, ta đi hỏi Thanh Trúc muội muội một chút, xem nàng có nguyện ý hay không, nếu nàng không nguyện ý, vậy ta sẽ chọn giai tế khác ngay trong Hoàng Linh giới cho nàng, còn nếu nàng nguyện ý...

Thải Y bỗng nhiên liếc qua Diệp Chân một:

- Vậy cũng chỉ có thể làm cho hắn được lợi.

- Ách.

Vào lúc này, Diệp Chân trừ cười khổ chỉ có thể cười khổ.

- Cũng tốt!

Lữ lão gia tử đại khái đã hiểu rõ ý định của Thải Y, lập tức gật đầu mà đồng ý.

Ý nghĩ của Lữ Thanh Trúc, không nói cũng hiểu được.

Bản thân đã đi qua đại lễ với Diệp Chân không nói, tiểu nữ nhi gia ở độ tuổi này hay sùng bái nhất anh hùng, mà Diệp Chân lúc này đã trở thành anh hùng vô địch trong suy nghĩ của Lữ Thanh Trúc!

Đừng nói là có danh phận, bảo làm thị nữ, đoán chừng Lữ Thanh Trúc đều sẽ vô cùng sẵn lòng.

Tốt nhất, giống như lời Thải Y nói, là cho Diệp Chân được chiếm chút tiện nghi.

Nhưng sau khi Lữ lão gia tử và Thải Y bàn lại, bây giờ Hồng Hoang Đại Lục đang vào chiến lục, thân phận của Diệp Chân vẫn cực kỳ mẫn cảm.

Nếu Lữ Thanh Trúc theo Diệp Chân quay lại Hồng Hoang Đại Lục, sẽ chỉ làm Diệp Chân thêm vướng víu.

Vừa vặn bây giờ Thải Y mới làm chủ Hoàng Thần Điện, thời gian này đang cần thân tín, vậy cứ để Lữ Thanh Trúc theo nàng tiến vào Hoàng Thần Điện, trở thành phụ tá đắc lực của Thải Y đi.

Đợi qua thời gian mấy năm, chờ Hồng Hoang Đại Lục yên ổn rồi để Lữ Thanh Trúc đi Hồng Hoang Đại Lục sau.

Chuyện bên Lữ Thanh Trúc để Diệp Chân đau đầu nhất, cuối cùng đã được Thải Y qua giúp đỡ giải quyết.

Nhưng thứ Diệp Chân muốn biết nhất, như trước hay là nỗi khổ tâm trong lòng Thải Y.

Muốn biết Thải Y đến cùng có cái nỗi khổ gì, nhất định phải ở lại trong Hoàng Linh giới, không nguyện ý rời khỏi nơi này với Diệp Chân.

Lúc chia tay, ngay khi Diệp Chân cất lời lần nữa hỏi vấn đề này, trên nét mặt Thải Y đã hiện một tia nhẹ nhõm.

- Diệp ca ca, ta phải cám ơn huynh, tình huống trước mắt thật đã là kết quả tốt nhất. Chỉ cần cho ta chút thời gian, ta sẽ có thể giải quyết cái vấn đề khó khăn kia, sau đó đi Hồng Hoang tìm huynh.

Thải Y nói.

- Vấn đề khó giải quyết gì? Vì sao lại không thể nói cho ta, để ta cùng đi giải quyết với muội?

Diệp Chân nhíu mày.

- Nếu huynh tham gia vào sẽ chỉ làm chuyện này phức tạp hơn! Diệp ca ca, tin tưởng ta, ta chỉ cần giải quyết chuyện này xong xuôi, đến lúc đó sẽ đi tìm huynh, còn sẽ cho huynhmột món quà vô cùng kinh ngạc vui mừng!

Thải Y nói.

- Vô cùng kinh ngạc vui mừng?

Nghe lời Thải Y giải thích Diệp Chân lại càng không nghĩ ra, chỉ là, Thải Y sống chết không chịu nói, Diệp Chân cũng không bất kỳ cách nào.

Ba ngày sau, trong Hoàng Thành Lữ phủ, người cả nhà Lữ phủ đều đến để tiễn biệt Diệp Chân.

Lữ Tử Đồng, Đinh Trì, Lữ Côn đều liên tiếp mời rượu với Diệp Chân, nhất là Đinh Trì, lời cảm tạ đã nói hết một sọt.

Gần đây thân phận của Đinh Trì đã thẳng tắp thăng lên cao, đã thành một đội trưởng trong Hoàng Linh cấm vệ, nghĩ chỉ cần tu vi của hắn đột phá được đến Giới Vương Cảnh, tiền đồ sau này có thể nói là rộng thênh thang.

Lữ Côn cũng được thăng chức thành đội trưởng, nhưng muốn trở thành Thiên phu trưởng, còn phải dựa vào chính biểu hiện của hắn.

Mà người chia tay trong lưu luyến nhất, đương nhiên là Lữ Thanh Trúc.

Có lẽ đã có được cho phép của Thải Y, lúc này lại càng thêm thân mật với Diệp Chân, một trái một phải cùng với Thải Y ngồi cạnh hai bên Diệp Chân, một mặt hạnh phúc vui vẻ.

- Gia gia, các ngươi cứ yên tâm đi, chờ tình trạng hỗn loạn ở Hồng Hoang hơi ổn định, ta sẽ tới thăm mọi người.

- Vậy nếu tình trạng hỗn loạn ở Hồng Hoang liên tục không dừng thì sao?

Lữ Thanh Trúc vội hỏi.

- Bây giờ ta có thể ra vào Hoàng Linh giới bất cứ lúc nào, khi tình trạng hỗn loạn ở Hồng Hoang mãi không ổn, ta vẫn có thể tới thăm các ngươi.

Diệp Chân cười nói.

- Ừm, vạn sự cẩn thận, nếu có chuyện gì khó khăn có thể báo ta biết! Chờ qua một đoạn thời gian, chỗ này của ta hẳn nhưng cũng điều ra ít lực lượng tới hỗ trợ.

Đang lúc nói chuyện, Thải Y khẽ đứng dậy nhét một trữ vật giới chỉ vào trong tay Diệp Chân:

- Cái này cho huynh!

Thần niệm của Diệp Chân khẽ động, vẻ mặt hơi thay đổi:

- Muội cho ta nhiều như vậy, sẽ không ổn lắm chứ?

- Đủ! Thất Thải Uẩn Huyền quả mà Hoàng Linh Tộc dùng để duy trì truyền thừa, có bốn năm quả là đủ rồi! Chỗ này ta lại để thêm một hai quả phòng lúc khẩn cấp, tổng cộng sáu quả đã đủ, tám quả còn lại huynh cứ mang theo, Hồng Hoang Đại Lục còn đang trong tình trạng loạn lạc, vừa có thể dùng mà tăng thực lực lên.

Thất Thải Uẩn Huyền quả là chuyện quan trọng, mấy câu đó Thải Y đều dùng thần hồn truyền âm với Diệp Chân.

- Vậy cũng được.

Nhẹ gật đầu, Diệp Chân nặng nề mà ôm lấy Thải Y và Lữ Thanh Trúc, rồi đi tới phòng khách sân trước.

Khương Thiên Ấp ở nơi đó chờ đã lâu, sau khi gặp Khương Thiên Ấp, Diệp Chân cũng chuẩn bị rời khỏi.

- Diệp huynh, ta sở dĩ ở đây chờ ngươi, là muốn hỏi ngươi một vấn đề.

- Cứ nói đi!

- Ngươi khá hiểu rõ về tình huống ở Hồng Hoang Đại Lục, lại là Bắc Hải Đô Đốc, ta muốn thỉnh giáo một chút, lấy cái nhìn của ngươi, ngươi cho rằng nếu Hoàng Linh giới ta xâm lấn Hồng Hoang Đại Lục, cuối cùng cũng giành được thật nhiều địa bàn ở Hồng Hoang Đại Lục mà đứng vững gót chân, tỉ lệ này lớn bao nhiêu?

Khương Thiên Ấp hỏi.

- Tỉ lệ? Muốn ta nói sự thật sao?

- Nói thật!

- Nếu nói lời thật lòng, tỉ lệ để Hoàng Linh Tộc đứng vững gót chân ở Hồng Hoang Đại Lục, chính là số không!

Diệp Chân nói.

Vẻ mặt Khương Thiên Ấp khẽ kinh hãi:

- Sao có thể là con số không?

- Hoàng Linh Tộc có thể chịu được thương vong bao lớn? Năm vạn, mười vạn, hay là hai mươi vạn? Hồng Hoang Đại Lục, một trận chiến dịch quy mô nhỏ, lượng người thương vong đều phải từ năm vạn trở lên.

Một câu này của Diệp Chân lập tức để vẻ mặt Khương Thiên Ấp trở nên ảm đạm.

- Ta hiểu rồi!

- Hiểu rồi là được! Lại nói, Hoàng Linh giới lớn như thế, trống trải như thế, còn chưa đủ cho Hoàng Linh nhất tộc các ngươi phát triển sao?

- Cũng đúng!

Khương Thiên Ấp lần nữa nhẹ gật đầu.

- Tạm biệt, sau này còn gặp lại!

- Sau này gặp lại!