Chương 3069 Cùng Ta Bỏ Trốn
Ngư Triêu n thấy một màn này cũng không nói gì thêm, thế nhưng trong mắt vị Tạo Hóa Thần Nhân bên cạnh Ngư Triêu n lại lộ ra hung quang.
- Công chúa ở lại vườn ngự uyển cấm địa, há lại cho hắn...
- Hắn cũng là nửa chủ nhân của Man Linh Điện, bây giờ Man Linh Điện hưng thịnh, hơn phân nửa là công lao của người này.
Ngư Triêu n lạnh lùng nhìn Tạo Hóa Thần Nhân đang nổi giận, nói.
- Cho dù là như thế thì cũng không thể....
- Việc này chính là công chúa điện hạ cho phép, lão phu đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, nếu ngươi có ý gì thì tự đi hỏi công chúa!
Ngư Triêu n nói đến 'Tự đi hỏi công chúa' làm cho tên Tạo Hóa Thần Nhân này không nói gì nữa.
Dù cho là Tạo Hóa Thần Nhân nhưng hắn vẫn là thái giám!
Mà thái giám thì vẫn như cũ là gia nô của Hoàng Tộc mà thôi!
Sao dám hỏi chủ?
Mà Diệp Chân đi thẳng vào chỗ sâu trong Man Linh Điện, rốt cục nhìn thấy Trường Nhạc công chúa đang vội vã an bài tất cả điện vụ, chuẩn bị vào cung!
- Làm sao huynh lại đến?
Nhìn thấy bỗng nhiên Diệp Chân xuất hiện, ngoại trừ sắc mặt Trường Nhạc có phần hơi bất ngờ, còn những thứ khác bên ngoài vẫn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Giống như từ trước tới nay hai người chưa từng xảy ra bất kì mâu thuẫn nào giống như lần trước.
Tất cả đều giống với chuyện vốn dĩ nó là như thế, đều giống như vẻ mặt hẳn là như thế.
Trước khi đến đây Diệp Chân còn lo lắng, trong nháy mắt tất cả đều tan biến hết.
Trong lòng Diệp Chân đột nhiên hiện lên hai chữ… Thấu hiểu!
- Muội lại im hơi lặng tiếng cứu ta một mạng, dù ta có làm gì cũng phải đến cám ơn muội!
Diệp Chân cười, nụ cười vui vẻ giống như những lần trước.
- Chỉ có mỗi cám ơn thôi sao?
Trường Nhạc công chúa cũng cười nhìn Diệp Chân, nàng biết, những khúc mắc giữa mình và Diệp Chân chỉ bằng mấy câu ngắn ngủi thế kia đã tan thành mây khói.
- Đương nhiên không chỉ có thế.
- Lần này ta đến, đã tính toán dẫn muội bỏ trốn! Nếu như ta lôi kéo Đại Chu Nghị Chính Công Chúa bỏ trốn, cũng đủ để cả Chư Thiên Vạn Giới này khiếp sợ!
Đột nhiên Diệp Chân nói câu này.
- Huynh không sợ phụ hoàng ta sẽ chém đầu ngươi!
- Không sợ!
Diệp Chân vẫn trả lời cực kỳ nghiêm túc như cũ.
Cuối cùng Trường Nhạc công chúa cũng nhìn ra điểm gì đó không thích hợp, nàng thắc mắc:
- Huynh nói nghiêm túc à? Đừng làm ầm ĩ!
- Ta đang rất nghiêm túc! Không hề náo loạn một chút nào!
- Thế nào, bỏ trốn với ta, đi làm Bắc Hải phu nhân của ta?
Diệp Chân nói.
- Bắc Hải phu nhân? Huynh nghĩ thật là hay!
Trường Nhạc công chúa trợn lớn mắt lên liếc Diệp Chân:
- Ta chính là Đại Chu Nghị Chính Công Chúa, nếu huynh muốn cưới ta phải xây dựng được đầy đủ các kỳ công chói lọi, sang chỗ phụ hoàng để cầu hôn ta!
Nghe thấy vậy, Diệp Chân nở một nụ cười khổ:
- Thực ra ta đã xây dựng đầy đủ các công trạng.
Trường Nhạc công chúa khẽ nhíu mày, có cảm giác không thể nào tin nổi.
- Cái đầu của Ma tộc đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt - Kim Chinh, như thế đã đủ hay chưa?
- Nếu như còn không đủ, lại thêm ba mươi cái đầu của Đạo Cảnh Ma tộc.
- Nếu như thế mà vẫn còn chưa đủ, thì ta có thêm ba mươi hai đầu lâu của Đạo Cảnh thuộc Oa Linh tộc, cộng thêm đầu của một tên Tạo Hóa Thần Nhân Oa Linh Tộc, chắc hẳn là đã đầy đủ!
Đôi mắt của Trường Nhạc công chúa mỗi lúc càng trừng lớn hơn, có vẻ đối với những quân công mà Diệp Chân vừa mới nói cực kỳ khiếp sợ.
Có thể nói, lấy những phần quân công mà Diệp Chân vừa mới kể ra, những thứ này đừng nói tới là cầu hôn một công chúa, cho dù để phong lên Nhất đẳng Công Quốc cũng thừa sức.
- Mặc dù ta không biết huynh làm như thế nào có thể lập được nhiều quân công như vậy, nhưng khi huynh đã có được nhiều quân công vậy rồi ngươi lại nói tới chuyện bỏ trốn gì đó, ta không hiểu?
Trường Nhạc công chúa nghi ngờ hỏi lại.
- Nếu như bây giờ không bỏ trốn, ta chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa.
Diệp Chân cười khổ.
- Huynh có ý gì? Ta không hiểu?
Trường Nhạc công chúa ngạc nhiên.
- Lần này bệ hạ thông báo muội tiến cung, là muốn muội làm cái gì?
Diệp Chân không trả lời nàng mà đi hỏi lại.
- Phụ hoàng gấp gáp thông báo gọi ta vào cung là bởi vì căn bệnh lâu năm quấn thân, phụ hoàng thấy rất nhớ ta, muốn gặp ta, cho nên muốn ta qua ở lại trong cung một thời gian ngắn, hầu hạ người bưng thuốc!
Trường Nhạc công chúa trả lời chi tiết.
- Thế nào, huynh muốn đi không?
- Nữ nhi chăm sóc phụ thân có bệnh lâu năm, đó là đạo lý hiển nhiên.
Trường Nhạc công chúa nhìn Diệp Chân nói câu trả lời của mình.
Nghe thấy vậy Diệp Chân chỉ cười khổ, lấy ngọc giản cảnh báo lấy được trên đường đi đưa cho Trường Nhạc công chúa, sau khi xem xong, Trường Nhạc công chúa nhìn Diệp Chân, nói:
- Lấy được ở đâu?
Diệp Chân thành thật trả lời, khiến hàng lông mi thanh tú của Trường Nhạc công chúa nhíu chặt cong lên.
- Cho nên ta nghĩ đến chuyện đưa ngươi cùng ta bỏ trốn là cách tốt nhất, hoặc là cứ nói ta bắt cóc muội, tiếng xấu này cứ để ta mang!
Diệp Chân cực kỳ nghiêm túc nói.
Trường Nhạc công chúa ngồi im ở chỗ cũ rơi vào trầm tư một lúc lâu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
- Ta không tin!
- Hổ dữ còn không ăn thịt con!
- Muội cũng biết, trong hoàng cung không có tình thân!
- Hơn nữa, muội không tin người khác, chẳng lẽ ngươi còn không tin Ngự đại tổng quản sao? Nếu như nói trong toàn bộ hoàng cung này, người xuất phát từ chính trong lòng để quan tâm đến muội, ta dám chắc chắn người này chỉ có thể là Ngự đại tổng quản!
Diệp Chân nói sự thật.
Mười ngón tay của Trường Nhạc công chúa xoắn lại cùng một chỗ, trong lòng lộn xộn, rõ ràng nhận thấy nàng đang đấu tranh trong lòng.
- Cho nên cùng ta bỏ trốn đi, ừm, coi như bị ta bắt cóc!
Diệp Chân cầm thật chặt tay của Trường Nhạc công chúa nói.
Vào giây phút này, từng ngón tay của Trường Nhạc công chúa lạnh lẽo mà lại tái nhợt, rõ ràng có thể những thứ này đã đả kích nàng một chút.
- Không!
- Ta không tin!
Trường Nhạc công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu lên thật mạnh.
- Không nên tự lừa gạt bản thân muội, thực ra trong lòng muội đã hoàn toàn tin tưởng!
Diệp Chân nhìn thẳng vào mặt Trường Nhạc công chúa, lau đi những giọt nước mắt đang rơi dài trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Một vài giây sau, Trường Nhạc công chúa cực kỳ kiên quyết rút ta mình đang nằm trong tay Diệp Chân về, nói:
- Nhất định ta phải vào trong cung một chuyến!
- Muội!
Bỗng nhiên Diệp Chân đứng lên, có vẻ tức giận.
- Dù sao hắn cũng là phụ thân ta, hiện tại còn đang mang bệnh nặng, cứ liên tục nôn ra máu, mấy ngày trước đây ta tiến cung thăm hắn, hắn ở ngay trước mặt ta nôn ra máu càng nhiều hơn.
- Mặc dù đã có Ngự đại tổng quản cảnh báo, nhưng nhất định ta phải tự mình đi nhìn một chút.