Chương 3070 Đại Quốc Sư Xin Gặp
Một người là phụ thân ta có bệnh tật quấn thân lại thường xuyên nôn ra máu, ngươi làm nữ nhi như ta, nếu như chỉ thế này mà ta cứ đi như vật, cả đời này ta sẽ không thể nào yên tâm.
- Diệp Chân, cho nên ta nhất định phải vào cung!
Nói đến đây, sắc mặt của Trường Nhạc công chúa càng trở nên kiên định hơn.
Nhìn thấy ánh mắt của Trường Nhạc công chúa vào giờ phút này, Diệp Chân biết không có bất kì thứ gì có thể dập tắt hi vọng của nàng, mà có trói đi cũng không được.
Loại khúc mắc này nếu như không được hóa giải hoàn toàn, sẽ thành tâm ma suốt cuộc đời!
- Thực ra muội có thể tìm cách trì hoãn một chút, từ những chứng minh ở bên cạnh để xem xét lại.
Diệp Chân thở dài một hơi.
- Nhất định ta phải tận mắt nhìn thấy mới có thể chấm dứt hy vọng!
Trường Nhạc công chúa nói một cách cực kì kiên quyết.
- Tốt thôi!
Diệp Chân biết rằng có khuyên nữa cũng không được, trong bàn tay chợt hiện lên ánh sáng lục quang, trong nháy mắt một cây trâm Oánh Oánh lục quang xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Chân.
Sau đó Diệp Chân thuận tay đeo trầm cài này lên cho Trường Nhạc công chúa.
- Mang nó đi theo, có việc gấp thì còn có thể liên hệ với ta đầu tiên.
- Bên trong Hoàng Cung nội uyển không cho mang bất kì vật sống nào vào! Có Tạo Hóa Cảnh giám sát…
Trường Nhạc công chúa miễn cưỡng cười nói.
- Muội là Nghị Chính công chúa, nghĩ ra một chút biện pháp đi, hơn nữa hơi thở sinh mệnh bên trong cây trâm này đã bị thu lại ở mức cực hạn!
- Nếu không thì ta sẽ cướp muội ra khỏi Lạc Ấp?
Diệp Chân nói.
Nghe thấy Diệp Chân nói vậy, Trường Nhạc công chúa khẽ nhíu lông mày
- Cướp ta rời khỏi Lạc Ấp? Nói như vậy có nghĩa là tu vi của huynh vừa mới tăng lên? Cho nên mới có tự tin nói như vậy?
Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Trường Nhạc công chúa, Diệp Chân ngay lập tức giơ hai tay lên biểu thị mình đã chịu thua, nói:
- Đương nhiên muốn cướp được muội bỏ trốn phải là tình huống được muội phối hợp cùng.
- Cái này còn tạm được.
Nói xong, Trường Nhạc công chúa vội vàng đứng dậy, thu xếp một nửa công chuyện của Man Linh Điện và đưa con dấu chính của Điện Chủ Man Linh Điện cho Diệp Chân.
- Huynh đã đến rồi, những chuyện của Man Linh Điện ta liền mặc kệ, huynh cứ xử lý cho tốt.
- Yên tâm!
Sau nửa phút đồng hồ, Trường Nhạc công chúa vội vàng thu thập một chút rồi mang theo hai người thị nữ đi gặp mặt Ngư Triêu n, thể hiện ngay bây giờ nàng có thể tiến cung gặp mặt phụ hoàng.
Ánh mắt của Ngư Triêu n trừng lớn, chỉ trong một nháy mắt này có ánh mắt sắc như dao xẹt qua trên người Diệp Chân.
Diệp Chân có cảm giác, nếu như ánh mắt của Ngư Triêu n là một cây đao thật thì có lẽ giờ phút này hắn đã bị chém vụn từ lâu rồi!
Diệp Chân chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, đưa mắt nhìn Trường Nhạc công chúa và Ngư Triêu n rời đi cùng nhau!
Sau khi Trường Nhạc công chúa đi theo Ngư Triêu n trở lại hoàng cung Lạc Ấp, lần đầu tiên đã đến gặp Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
Nhìn thấy Trường Nhạc, trên khuôn mặt tái nhợt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hiện lên một tia vui vẻ khó hiểu.
Nhìn thân thể Nhân Tôn Hoàng Cơ Long càng thêm gầy yếu, Trường Nhạc công chúa có phần đau lòng, còn chưa nói hơn mấy câu, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã kịch liệt ho khan.
Không bao lâu, từng ngụm từng ngụm máu tươi theo tiếng ho khan phun ra ngoài.
Cho dù có phương thuốc của đại quốc sư Vũ Chân, nhưng mà phương thuốc cũng chưa thành hình, thân thể Nhân Tôn Hoàng Cơ Long không có một dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, ngược lại có phần chuyển biến xấu.
Nhìn thấy Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hộc máu, Trường Nhạc công chúa lo lắng rơi nước mắt, cho dù trong lúc sốt sắng nàng đưa linh lực dồi dào từ cơ thể vào Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cũng không có một tia tác dụng.
Nhưng lại làm cho nàng càng rõ ràng cảm ứng được tình trạng cơ thể Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
Kinh mạch cùng ngũ tạng trong cơ thể Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tựa như một dòng sông khô héo, không còn bao nhiêu sinh cơ.
Lấy tu vi trình độ của Trường Nhạc công chúa, từ lâu nàng đã rõ ràng, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã không còn bao nhiêu thời gian, tức thì càng thêm đau lòng.
Khi Trường Nhạc tự thân phụng dưỡng thuốc thang cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, mặt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hiện vẻ trìu mến vuốt ve mái tóc dài của Trường Nhạc công chúa.
- Trường Nhạc, trẫm cả đời này, con cái rất nhiều, nhưng chỉ có ngươi là trẫm đau lòng nhất, quý báu nhất.
- Trẫm thậm chí nghĩ tới, đem đại vị này truyền cho ngươi, thế nhưng ngươi là thân nữ nhi, lúc trước cho ngươi trở thành nghị chính công chúa, đã là cực hạn mà trẫm có thể làm...khụ khụ...
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lần nữa kịch liệt ho khan, Trường Nhạc công chúa khóc lóc, tận lực dùng linh lực của nàng, để xoa dịu cơn ho khan của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
- Phụ hoàng, người đừng nói nữa! Trường Nhạc không muốn đại vị gì cả, chưa từng có nghĩ tới, càng không muốn nghị chính công chúa, chỉ cần phụ hoàng người có thể tốt lên!
- Phụ hoàng, nữ nhi ở trên đời này, chỉ có người là người thân...
Trường Nhạc công chúa khóc lóc kể lể, trong đôi mắt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hiện lên vẻ bất nhẫn, nhưng cái vẻ không đành lòng này trong chớp mắt đã bị dục vọng muốn sống nóng bỏng vô cùng dưới đáy lòng hòa tan.
- Ai... hài tử ngoan, phụ hoàng cũng không nỡ rời ngươi mà đi...
Bên trong cánh cổng Đông Lai các, nội giám đại tổng quản Ngư Triêu n khom người cúi đầu nhìn thấy một màn này, thần sắc không có một tia chấn động nhưng ở giữa đáy lòng lại có một sự đau lòng khó tả...
Trường Nhạc công chúa tại Đông Lai các tới hầu hạ thuốc thang cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thẳng đến trời tối, lúc này mới rời đi.
Nhưng chỉ rời khỏi Đông Lai các, cũng không có rời khỏi Hoàng cung, mà là trở về Trường Nhạc uyển mà trước đó nàng ở tại hoàng cung!
Theo ý chỉ lúc trước, nàng nán lại một đoạn thời gian tại Trường Nhạc uyển, ngày ngày tiến đến hầu hạ thuốc thang Nhân Tôn Hoàng Cơ Long. Cũng ngay sau khi Trường Nhạc công chúa rời khỏi Đông Lai các, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long vừa mới chìm vào giấc ngủ đột nhiên lần nữa tỉnh lại, không bao lâu liền gặp đại quốc sư Vũ Chân.
- Tất cả, làm phiền đại quốc sư!
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nói.
- Bệ hạ yên tâm!
...
Rất lâu chưa từng trở lại Trường Nhạc uyển nơi khi còn bé cư trú, một cảnh một vật bên trong, giống hệt như lúc nàng còn ở Trường Nhạc Ly Cung làm cho Trường Nhạc công chúa có chút cảm khái.
Năm đó, quốc sự bận rộn, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thỉnh thoảng sẽ tới chỗ Trường Nhạc uyển cùng chơi với nàng một lát, đó là khoảng thời gian hạnh phúc ít ỏi của nàng, mỗi một điểm mỗi một giọt, Trường Nhạc đều nhớ rõ ràng!
Lúc này nhìn lại, Trường Nhạc công chúa lại càng thêm thương cảm.
Nữ nhi nàng trưởng thành, nhưng thời gian còn lại của phụ hoàng không nhiều, dù là nàng có vô số bí pháp thần thông, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Xe nhẹ đường quen đi tới, Trường Nhạc đến nơi ở hồi bé - Trường Nhạc uyển, đáy lòng yên tĩnh.