Chương 3077 Thừa Tướng Văn Cương
Xem ra, bức bách đối với hắn còn chưa đủ mạnh!
Trong Hoàn Vương phủ, sau khi Đại hoàng tử Cơ Ngao nghe thấy Đồ Trường An hồi báo thì cười lạnh.
- Truyền lời cho Đại Lý Tự Khanh, bảo hắn lấy bản án của Liễu Dã và Bách Phẩm Phong, từ nặng nhanh chóng phán quyết, ta không tin hắn không vội!
- Điện hạ, có phải chúng ta bức bách đối với Diệp Chân này quá mức rồi hay không?
Vào hôm nay, sau khi quân sư Đồ Trường An gặp một lần Diệp Chân, lần đầu tiên đưa ra ý nghĩ khác biệt.
Hôm nay trò chuyện ngắn ngủi vài câu, đột nhiên chính làm cho hắn ý thức được, Diệp Chân này rất có thể là một gia hỏa ăn mềm không ăn cứng.
- Bức bách quá mức?
Nghe vậy, Hoàn Vương Cơ Ngao hung ác nghiến răng nghiến lợi:
- Hắn đối với cô (danh xưng của hoàng tử) mới là bức bách quá mức! Vừa rồi bên kia báo đến tin tức, tồn lương cho trăm vạn tư quân nhiều nhất chỉ đủ ăn nửa năm, quân lương nhiều nhất chỉ đủ phát ba tháng.
- Quân lương còn có thể kéo lên mấy tháng, nhưng nếu những quân hán kia ăn không đủ no bụng, náo loạn nổi đến chính là muốn mạng người!
Đồ Trường An nghe vậy thì im lặng, đây cũng là vấn đề lớn nhất Đại hoàng tử Cơ Ngao gặp phải bây giờ.
Bằng không cũng sẽ không đi thủ đoạn kịch liệt như vậy.
- Thuộc hạ chỉ lo lắng Diệp Chân này cương liệt như thế, đến lúc đó sẽ thật được ăn cả ngã về không!
Đồ Trường An sắp rời khỏi thì Diệp Chân uy hiếp.
Lạ thường, Đại hoàng tử Cơ Ngao không tức giận, cũng không nổi giận.
- Hắn bây giờ tự thân khó đảm bảo, còn muốn đoạn con đường đoạt vị của ta, nằm mơ đi!
- Tự thân khó đảm bảo? Xin hỏi điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?
Đồ Trường An hơi nghi hoặc một chút.
- Chuyện này còn không thể xác định, nhưng cuộc sống của hắn chắc chắn không dễ chịu, ngươi không cần phải để ý đến, ba ngày sau, đợi sau khi Đại Lý Tự định tội những người kia, ngươi lại đến cửa, xem hắn có đồng ý hay là không.
Đại hoàng tử Cơ Ngao nói.
Làm một phụ tá hợp cách, Đồ Trường An rất an phận không hỏi tới.
Hắn hiểu được, tin tức mà Đại hoàng tử Cơ Ngao ngay cả hắn cũng không nói, chỉ sợ không phải nguồn tin tức cực kỳ kinh người thì chính là bản thân tin tức cực kỳ kinh thế hãi tục.
....
Trong Bắc Hải Châu Công phủ, sau khi Đồ Trường An đi, Diệp Chân vẫn trong khổ tư.
Mục tiêu chân chính của Đại hoàng tử Hoàn Vương Cơ Ngao chính là hệ thống thương nghiệp bảo vệ hắn không còn bị Diệp Chân phá vỡ.
Điều kiện năm mươi tên Tuần Tra Thần Tướng, năm trăm Tuần Tra Thần Liệp này, chính là sau khi trải qua suy nghĩ thận trọng mới đưa ra.
Cũng chỉ có điều kiện này mới có thể để cho hệ thống thương nghiệp dưới trướng hắn tiếp tục giữ vững lâu dài, ít nhất trong mấy năm sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Đặt an toàn mệnh mạch của mình dưới lời hứa hẹn của người khác, đó là hành vi của kẻ ngu.
Hoàn Vương Cơ Ngao đang muốn nắm giữ quyền chủ động trong tay hắn, như vậy hắn mới sẽ không bị người khác chế trụ.
Nhưng đồng dạng, đối với Diệp Chân thì cũng không lui được.
Mặt ngoài nhìn, Diệp Chân lui một bước, hai bên đều vui vẻ.
Nhưng trên thực tế, trong trận giao phong với Đại hoàng tử Cơ Ngao, nếu Diệp Chân lui một bước, trước mặt hắn chính là vực sâu vạn trượng!
Không nói đại giới năm mươi Tuần Tra Thần Tướng và năm trăm Tuần Tra Thần Liệp, Diệp Chân có thể tiếp nhận hay không.
Chỉ cần Diệp Chân thỏa hiệp, đáp ứng điều kiện này thì hắn sẽ đánh mất quyền chủ động!
Sở dĩ Đại hoàng tử Cơ Ngao yêu cầu Tuần Tra Thần Tướng và Tuần Tra Thần Liệp chính là vì quyền chủ động, thu hoạch được bảo hộ hệ thống thương nghiệp dưới trướng.
Bất luận hứa hẹn và thệ ước gì cũng không có tác dụng bằng quyền chủ động!
Thế nhưng đối với Diệp Chân cũng giống vậy.
Một khi đánh mất quyền chủ động thì sẽ bị động khắp nơi.
Hôm nay, Đại hoàng tử Cơ Ngao phát động lực lượng chính trị dưới trướng áp chế Diệp Chân, ép Diệp Chân giao ra năm mươi Tuần Tra Thần Tướng và năm trăm Tuần Tra Thần Liệp.
Ngày mai, sẽ lần nữa vận dụng thủ đoạn này ép Diệp Chân làm ra nhượng bộ khác, thậm chí là đầu nhập!
Cho nên, Diệp Chân không lui được.
Lui một bước thì từng bước sẽ bị quản chế!
Trên thực tế, từ sau khi thương đội dưới trướng Đại hoàng tử Cơ Ngao yểm hộ Oa Linh Tộc và Ma Tộc tiến vào Bắc Hải thành, giữa Diệp Chân và Đại hoàng tử đã không có bất kỳ khả năng hòa bình nào.
Trong Bắc Hải Châu Công phủ, Diệp Chân một người ngồi một mình khổ tư đến ban đêm, sau khi phát ra hơn mười mệnh lệnh, lúc này mới đứng dậy.
- Chuẩn bị ngự giá, chuẩn bị nghi thức bình thường, đi phủ Thừa Tướng!
Nghi thức bình thường, thật ra thì chính là một loại lễ vật tỏ vẻ tôn kính giữa các quý tộc với nhau, không quá quý giá, hình thức càng nhiều hơn bản thân lễ vật.
Chuyện này khiến quản gia chuẩn bị lễ rất nghi hoặc.
Muốn đi phủ Thừa Tướng cầu người, làm sao cũng phải chuẩn bị một phần đại lễ mới đúng chứ?
Chuẩn bị một phần nghi thức bình thường, có thể tiến vào cửa chính phủ Thừa Tướng hay không còn chưa biết được!
Nhưng đây là mệnh lệnh của Diệp Chân, quản gia chỉ có thể làm theo.
Quả nhiên, xa giá đi tới trước cửa phủ Thừa Tướng, nhìn thấy lễ vật là nghi thức bình thường, nhìn lại danh thiếp của Bắc Hải Châu Công phủ, quản gia gần như cũng không có ý định thông báo.
Bởi vì ở Lạc Ấp, bình thường chỉ có quan hệ thông gia mới có tư cách mang theo một phần nghi thức bình thường tới cửa.
Bắc Hải Châu Công ngươi và phủ Thừa Tướng cách xa tám cây đòn đánh không tới, dẫn theo một phần nghi thức bình thường muốn gặp thừa tướng, đây không phải nằm mơ sao?
- Lão gia nhà ta đã nghỉ ngơi, còn xin Bắc Hải Châu Công hôm khác lại đến.
Tên sai vặt chỉ dạo qua một vòng trong phủ để ứng phó đã trở lại đuổi Diệp Chân.
Tất cả chuyện này đều rơi vào trong thần niệm cảm ứng của Diệp Chân, quản gia Bắc Hải Châu Công phủ cười khổ hồi bẩm, Diệp Chân chỉ có thể tự mình ra mặt.
- Đi thông truyền cho bản công, nói Đô Đốc Bắc Hải Diệp Chân có chuyện quan trọng tới gặp thừa tướng!
m thanh của Diệp Chân giống như tràn đầy một loại ma lực không hiểu, sai vặt nghe thấy một tiếng này thì ngay lập tức xoay người đi vào thông báo, làm cho quản gia kinh ngạc không thôi.
Diệp Chân lại có chút bất đắc dĩ, thấy thừa tướng đều cần làm chút thần hồn bí thuật, xem ra, mặc dù bây giờ thanh danh Diệp Chân hắn như mặt trời ban trưa, trong tay lại nắm trọng binh, nhưng ở trong mắt những quý tộc thế gia ở Lạc Ấp thật đúng là không tính là gì.
Thừa tướng Văn Cương vẫn cực kỳ mẫn cảm, Diệp Chân lấy thân phận Đô Đốc Bắc Hải cầu kiến, báo là quân chức mà không phải Tước Vị, bản thân cái này đã đại biểu một loại khí tức bạo ngược.
Đổi thành quân thần khác, Văn Cương nghe thấy loại báo quân chức cầu kiến này có thể sẽ không thèm để ý.
Nhưng Diệp Chân lại không giống.
Những năm này, Diệp Chân trải qua ở Đại Chu như là truyền kỳ, tốc độ thăng tước như vậy, ở Đại Chu chỉ có lúc khai quốc công hầu cá biệt mới có thể so sánh.