Chương 3078 Vạch Mặt
Hơn nữa, Thừa tướng Văn Cương cảm thấy, những năm này, mặc dù chuyện Diệp Chân làm có không ít chuyện khác người nhưng đều là chuyện có lợi đối với Đại Chu, càng có công tích giết ma thực sự, chính là một trong số không nhiều hãn tướng trước mắt của Đại Chu, phân lượng trong tay Trấn Hải quân lại không nhẹ, cho nên, cân nhắc liên tục vẫn quyết định gặp Diệp Chân!
Phải biết, thừa tướng Đại Chu không phải bình thường.
Nhiều khi thừa tướng Đại Chu thật ra chính là để trang trí.
Ngươi nói chức thừa tướng có quyền lực quản hạt bách quan, điển lĩnh bách quan, phụ tá Hoàng đế quản lý quốc chính, không chỗ không thống.
Nhưng nguyên nhân chính là quyền hạn quá lớn, thực quyền chân chính đều bị phân đi các bộ, tượng trưng nhiều hơn thực tế, hơn nữa, thừa tướng có can đảm không chỗ không thống đã sớm xong đời.
Nhưng cùng lúc, thừa tướng lại là người đại biểu lợi ích quý tộc Đại Chu.
Có thể nói là người phát ngôn của toàn bộ tập đoàn quý tộc Đại Chu.
Mà quyền thế lại lớn, địa vị lại cao, ở trong Đại Chu, trừ Hoàng đế và bát đại Thân Vương thảo luận chính sự ra thì cũng không làm người thứ hai.
Từ trình độ nào đó mà nói, chức thừa tướng cũng là một thủ đoạn quân thần Đại Chu khai quốc dùng để chế hạt hoàng quyền, giống như Đại Thủ Tế Tổ Thần Điện.
Nhưng thừa tướng càng nhiều hơn chính là gắn bó tập đoàn lợi ích của quý tộc
Hoàng đế ngươi không vi phạm, hắn chính là trang trí, nếu Hoàng đế ngươi làm việc quá đáng, thừa tướng vừa lên tiếng, bách quan cùng theo, cho dù là Hoàng đế thì cũng phải ăn quả đắng.
Trước mắt, Trường Nhạc công chúa gặp phải phiền phức đến từ Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
Loại uy hiếp này, Diệp Chân không thể dùng vũ lực để giải quyết được.
Chỉ có thể tìm kiếm trong chính trị.
Đại Thủ Tế Tổ Thần Điện Đông Phương Ly Ca thì chắc chắn sẽ không giúp Diệp Chân, Diệp Chân càng nghĩ, muốn cứu Trường Nhạc thì hình như cũng chỉ có bên phía Thừa tướng có khả năng.
Cho nên, Diệp Chân mới đến phủ Thừa Tướng.
Thừa tướng Văn Cương mặc y phục hàng ngày triệu kiến Diệp Chân ở bên phòng khách, lấy thân phận trước mắt của Diệp Chân, quy cách này xem như vừa phải.
- Diệp Nguyên Soái đêm khuya tới gặp lão phu, không biết có gì chỉ giáo?
- Bẩm thừa tướng, Diệp Chân tới đây là muốn cầu thừa tướng đại nhân một chuyện!
Diệp Chân nói.
Nghe vậy, Văn Cương cười:
- Không biết là chuyện gì, nhưng lão phu chưa chắc có thể giúp đỡ Diệp Nguyên Soái!
- Thừa tướng đại nhân, Diệp Chân muốn mời thừa tướng đại nhân thay Diệp Chân cầu hôn Trường Nhạc công chúa điện hạ!
- Ngươi yêu cầu cưới Trường Nhạc công chúa điện hạ?
Nghe thấy Diệp Chân nói như vậy, vẻ mặt của Văn Cương vẫn không thay đổi, nhưng tay bưng bát trà lại dừng ở giữa không trung.
Hơi nghiêng, lúc này mới cười nhìn về phía Diệp Chân:
- Nam nữ yêu nhau chính là nhân chi thường tình. Diệp Nguyên Soái chính vào tráng niên, mà Trường Nhạc công chúa điện hạ cũng chính vào tuổi thanh xuân, lấy thân phận bây giờ của Diệp Nguyên Soái, cầu hôn Trường Nhạc công chúa điện hạ cũng coi là phù hợp.
- Chỉ là, chuyện hôn nhân đại sự, phụ mẫu làm chủ, Diệp Nguyên Soái yêu cầu cưới Trường Nhạc công chúa điện hạ, hẳn là đi cầu bệ hạ, bệ hạ đồng ý thì hôn sự của các ngươi mới có thể thành.
- Việc này, lão phu có thể không giúp Diệp Nguyên Soái được.
Văn Cương nói chuyện vô cùng mượt mà, đầu tiên là chắc chắn hành vi của Diệp Chân cũng không đường đột, để người nghe rất dễ chịu.
Cho nên dù cuối cùng hắn từ chối thì cũng sẽ không khiến cho bất kỳ ác cảm gì.
Sau đó, Văn Cương thoáng nâng chén trà, đại quản gia phủ Thừa Tướng đã đi vào muốn tiễn khách.
Thế nhưng Diệp Chân lại không có bất kỳ tự giác khởi hành rời khỏi.
- Thừa tướng đại nhân, Diệp Chân đương nhiên hiểu rõ yêu cầu cưới Trường Nhạc công chúa điện hạ thì phải bệ hạ cho phép mới được.
- Chỉ là Diệp Chân lại rất rõ ràng, bây giờ bệ hạ chắc chắn sẽ không đồng ý ta cầu hôn Trường Nhạc công chúa, cho nên, Diệp Chân mới cầu đến nơi này của thừa tướng đại nhân ngươi.
Diệp Chân cười nói.
Trong đôi mắt của Văn Cương liên tục chớp tinh quang, hiển nhiên, hắn đã từ trong lời nói của Diệp Chân ngửi được một chút gì đó.
- Ha ha, Diệp Nguyên Soái nói đùa, hôn sự mà ngay cả bệ hạ cũng không đồng ý thì sao lão phu có thể làm chủ được.
Thừa tướng Văn Cương cười lắc đầu:
- Bệ hạ không đồng ý là vì có lý do khác, cho dù Diệp Nguyên Soái tiếp tục cố gắng, lại lập công mới, sau khi lấy được bệ hạ ưu ái, lại đến cầu hôn Trường Nhạc công chúa điện hạ.
Nghe vậy, Diệp Chân cũng lắc đầu.
- Chỉ là, cho dù Diệp Chân có lập nhiều quân công thì chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ không gả Trường Nhạc công chúa cho ta.
- Như thế, lão phu cũng bất lực.
Văn Cương lần nữa bưng chén trà lên, thế nhưng Diệp Chân vẫn như cũ ngồi ở đây không nhúc nhích làm cho trong hai con ngươi của quản gia phủ Thừa Tướng đều sắp phun ra lửa.
Hắn là lần đầu tiên gặp người mặt dày vô sỉ như thế, hai lần tiễn khách cũng không đi, quả thực là ác khách.
Nếu không phải lão gia còn duy trì khắc chế, có lẽ lúc này hắn đã xông lên đánh người.
- Thừa tướng đại nhân không muốn biết sính lễ Diệp mỗ chuẩn bị sao?
Diệp Chân mở miệng lần nữa.
- Không muốn biết, lại không phải lão phu gả nữ, sính lễ có nhiều thì cũng không có chút quan hệ nào với lão phu.
Văn Cương căn bản không theo sáo lộ của Diệp Chân, làm cho Diệp Chân tức giận thầm mắng lão hồ ly, nói lời này, đều là giọt nước không lọt.
Đã như vậy, Diệp Chân cũng chỉ có thể ra đòn sát thủ.
- Sính lễ này đúng là không có quan hệ với nhà thừa tướng ngươi nhưng lại có quan hệ với thừa tướng Đại Chu ngươi, và cũng có quan hệ với toàn bộ Đại Chu, thừa tướng đại nhân không muốn nghe một chút sao?
Diệp Chân vứt bỏ tất cả khách sáo, gần như ngả bài mở miệng.
Nghe vậy, Văn Cương thở dài một hơi, vẫy lui quản gia đang căm tức nhìn Diệp Chân.
- Ngươi đã nói đến phân lượng này, nếu lão phu còn không nghe một chút thì tiếp đó chỉ sợ ngươi cũng sợ sắp mắng lão phu ngồi không ăn bám.
- Nói đi, ngươi đã chuẩn bị sính lễ gì, nếu nguyên nhân bệ hạ không gả con gái là sính lễ không thích hợp, lão phu cũng có thể giúp ngươi tham tán một chút.
- Đa tạ thừa tướng!
Sau khi tạ ơn, Diệp Chân trước hết xuất ra một hộp gỗ cao gần một thước, trong hộp gỗ mơ hồ tản ra mùi máu tươi, làm cho cái mũi Văn Cương kéo ra, cũng làm cho mấy khí tức cường hoành vô song trực tiếp khóa chặt Diệp Chân.
- Xin hỏi thừa tướng đại nhân, đầu của Đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt Ma Tộc - Kim Chinh có thể làm sính lễ hay không?
Văn Cương nghe thấy câu nói này của Diệp Chân, vẻ mặt kinh hãi, nhìn thoáng qua bên trong cái hộp, kinh hãi nói:
- Ngươi thật sự đã giết Kim Chinh?
- Việc này ta nào dám làm bộ?
- Vậy thì vì sao Lạc Ấp lại không thu được tin chiến thắng? Còn có, vì sao Lạc Ấp vẫn không thu được bất cứ tin tức gì?