Chương 3082 Ta Muốn Lưu Lại Một Huyết Mạch
Vì đối phó Trường Nhạc, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long ngay cả Ngư Triêu n cũng khống chế, vậy tình cảnh của Trường Nhạc sẽ nguy hiểm cỡ nào, không nói cũng hiểu.
Loại tình huống này, Diệp Chân đã bắt đầu chế định dự tính xấu nhất.
Dự tính xấu nhất chính là vũ lực!
Mặc dù vũ lực trong hoàng cung Lạc Ấp mạnh mẽ đến mức ngay cả Diệp Chân cũng cảm thấy đáng sợ.
Thế nhưng, hắn đã không có lựa chọn.
Nếu đã không dựa vào người khác được thì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Một đêm khổ tư, Diệp Chân thôi diễn phương án dùng vũ lực này hơn ngàn lần, các loại ngoài ý muốn và phương án ứng đối cũng có trên trăm loại.
Nhưng, xác suất thành công vẫn rất thấp!
Thôi diễn xong, đừng nói là một thành, ngay cả nửa thành xác suất thành công cũng không có.
Nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, Diệp Chân cũng sẽ không bỏ qua.
- Tiểu Yêu, vẫn không có tin tức sao?
Diệp Chân duỗi cái lưng mệt mỏi, hỏi thăm Tiểu Yêu.
Ở trong Lạc Ấp, nhân thủ Diệp Chân có thể dùng không nhiều, rất nhiều chuyện khẩn yếu đều giao cho Tiểu Yêu đi trông coi.
- Phụ thân đại nhân, mấy nơi ngươi nói ta thủ đều không có tin tức gì.
Vẻ mặt của Diệp Chân có chút ảm đạm.
Tình huống trước mắt, Ngư Triêu n trong hoàng cung Lạc Ấp cũng không còn vị thế.
Nghĩ đến, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tin tưởng Ngư Triêu n trung thành, nhưng, cũng rõ ràng Ngư Triêu n sẽ bảo vệ Trường Nhạc, cho nên mới khống chế Ngư Triêu n.
Nhưng, trên quan trường có một câu, có thể dùng đến vườn hoa trong hoàng cung. Mặc cho ngươi quan thanh như nước, nhưng đối thủ của hắn lại trượt như dầu!
Ngư Triêu n chưởng khống Lạc Ấp Hoàng Cung nhiều năm như vậy, cho dù bị Hoàng đế phái người giám thị, thậm chí là khống chế, nhưng Diệp Chân không tin, Ngư Triêu n còn không thể tìm thấy con đường truyền lại tình báo?
Có lẽ, là Ngư Triêu n sợ, lại hoặc là, Ngư Triêu n là người ủng hộ đáng tin chân chính của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, bất kỳ chuyện gì có hại đến lợi ích của Hoàng đế thì hắn sẽ không làm, đứng giữa Trường Nhạc và Hoàng đế, Ngư Triêu n sẽ kiên định đứng ở sau lưng Hoàng đế.
- Ai... Có lẽ là ta nghĩ nhiều, Vườn Thượng Uyển của Hoàng Cung nào có tình cảm chân chính...
Diệp Chân thở dài một tiếng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đã không cách nào từ chỗ của Ngư Triêu n đạt được tình báo, vậy hắn chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của mình.
Diệp Chân dự định chạy một vòng xung quanh Lạc Ấp Hoàng Cung tìm kiếm xem có lỗ thủng hay không.
Cho dù thu hoạch được tình báo, hay là kế hoạch nghĩ cách cứu viện cá chết lưới rách tiếp theo thì Diệp Chân đều cần phải hiểu rõ phòng thủ trong Hoàng Cung Lạc Ấp
Diệp Chân tin tưởng phòng thủ của Hoàng Cung có thể xưng hoàn mỹ, nhưng nói không chừng sẽ có lỗ thủng có thể lợi dụng thì sao?
Nhưng Diệp Chân vẫn chưa bước ra khỏi cửa chính của Bắc Hải Châu Công phủ đã bị hiện thực đánh vào mặt.
Trong Vườn Thượng Uyển của Hoàng Cung vẫn có tình cảm chân chính.
Quản gia đến báo, sáng nay có người mang đến một giỏ đồ ăn không phải Bắc Hải Châu Công phủ đặt, trong thức ăn phát hiện một chồng lụa được thêu cực kỳ tinh mỹ, cho nên quản gia lập tức đưa đến cho Diệp Chân.
Cũng không phải quản gia có bao nhiêu dụng tâm.
Mà là việc này có chút cổ quái.
Trong Bắc Hải Châu Công phủ của Diệp Chân, nhân số không nhiều, mỗi ngày định đồ ăn đều có lệ có người chuyên đưa tới.
Có người đưa tới ngoài định mức, còn đưa xong lập tức bỏ đi, chuyện này lại không giống.
Đây là một tấm lụa có diện tích một trượng ba thước vuông, hoa văn cực kỳ tinh mĩ, cực kỳ nhẹ nhàng, đặt trên tay như không có gì.
Diệp Chân nhận ra, đây là lụa thượng đẳng nhất nguyệt đến từ Giang Nam, sản lượng không nhiều, thuộc về cống phẩm, quý tộc có Linh Thạch đều mua được.
Xuất hiện trên thị trường thì đã số đều bắt nguồn từ ban thưởng.
Chỉ có trong nhà của Hoàng Thất và một bộ phận quý tộc mới có được loại lụa này.
Rất nhanh, Diệp Chân phái nhân thủ truy tra đã có tin tức truyền đến.
Kiểu dáng của giỏ đồ ăn không tính đặc biệt, nhưng lại rất tinh xảo, chỉ có đồ ăn cung ứng cho Hoàng Cung và một ít thế gia đại quý tộc mới có thể dùng giỏ đồ ăn giá trị không thấp như vậy.
Có hai điểm này, Diệp Chân đã có thể kết luận, lai lịch của tấm lụa thần bí này.
Nếu như không sai, hẳn là đến từ Hoàng Cung.
Trong chớp mắt, Diệp Chân đã nghĩ đến Nội Giam Đại Tổng Quản Ngư Triêu n.
Có lẽ, này đây là Ngư Triêu n truyền lại tình báo cho hắn!
Thế nhưng, lật khắp trên dưới trong ngoài của tấm lụa, thậm chí Diệp Chân còn dùng thần niệm quét mấy lần nhưng cũng không phát hiện bất kỳ một chữ nào.
Sau đó, Diệp Chân dùng cái mũi ngửi ngửi thì phát hiện tấm lụa này có một mùi hương không phải vốn có của lụa.
Ngay lập tức, Diệp Chân trực tiếp dùng na di trận cỡ nhỏ đưa tấm lụa này đến trước mặt Ngưu Nhị, để cho Ngưu Nhị hỗ trợ.
Chuyện chuyên môn thì giao cho người chuyên môn làm!
Trong Trường Nhạc uyển của Lạc Ấp Hoàng Cung, đại quốc sư Vũ Chân xuất hiện lần nữa ở trước cửa tẩm cung của Trường Nhạc công chúa.
- Công chúa điện hạ, đã qua một đêm, không biết công chúa điện hạ cân nhắc như thế nào?
Trong tẩm cung không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, đại quốc sư Vũ Chân lộ vẻ rất có kiên nhẫn, không gấp chút nào.
Không có âm thanh, hắn vẫn chờ đợi ở cổng, không tiêu không khô.
- Phụ hoàng vội vàng như vậy sao?
Thật lâu, trong tẩm cung truyền đến âm thanh ung dung của Trường Nhạc.
- Công chúa điện hạ hiểu lầm, là chúng ta làm thần tử vội vàng mà thôi! Thân thể của bệ hạ không đợi được nữa, mà Đại Chu cũng không đợi được, cho nên, còn xin công chúa điện hạ nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Công chúa điện hạ cũng là người thông minh, thật ra thì việc này, kết quả cuối cùng vẫn là vậy, vì sao không chọn phương thức nhẹ nhàng một chút chứ?
Ngoài tẩm cung Trường Nhạc uyển, mặc kệ người bên trong có đang nghe hay không, đại quốc sư Vũ Chân vẫn lấy một tốc độ không đổi nói, liên tục thuyết phục.
Đột nhiên, cửa điện mở rộng, Trường Nhạc công chúa mặc một thân cung trang, chậm rãi bước ra khỏi cửa chính tẩm cung.
- Đại quốc sư, chỉ cần có thể cứu phụ hoàng, ta nguyện ý làm thuốc dẫn!
Trường Nhạc công chúa làm cho lông mày của đại quốc sư Vũ Chân luôn không lộ vẻ gì nổi lên vui mừng.
- Như thế tốt lắm.
- Nghĩ đến, công chúa điện hạ nhất định là làm gương mẫu vạn thế cho tử đệ Hoàng Tộc ta, đến lúc đó, chỉ cần Đại Chu bất diệt sẽ tế tự vạn thế, hương hỏa không ngừng...
- Nhưng ta có một điều kiện!
Trường Nhạc công chúa làm cho âm thanh tán thưởng của đại quốc sư Vũ Chân đột nhiên ngừng lại.
- Mời công chúa điện hạ nói, chỉ cần có thể đạt thành thì thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp công chúa điện hạ hoàn thành.
Lúc này, ngữ khí của Đại quốc sư Vũ Chân rất thành khẩn.
- Ta muốn lưu lại một huyết mạch!
Trường Nhạc công chúa nói.