Chương 3103 Lễ Vật Quá Quý Giá
Thanh niên giống Ngư Chính khí vũ hiên ngang lại như con em quý tộc, mọi việc có chín người, theo như Ngư Triêu n nói, năng lực những người này, nếu làm việc lớn, trải qua việc Ngư Chính có tài cao gan lớn, tám người bọn họ, ít nhất cũng đủ làm chủ một quận.
Hướng đến việc nhỏ mà nói, mỗi một người đều có thể xử lý tạp vụ việc vặt, quản lí gia nghiệp ngay ngắn rõ ràng.
Còn Ngư Sơn, là dùng bí pháp cung đình để huấn luyện ra nội vệ mãnh sĩ, thời khắc mấu chốt, còn có thể làm tử sĩ.
Tu vi không phải quá cao, nhưng mà trong tình cảnh phức tạp, không nói lấy một địch trăm, lấy một địch mười là không gặp bất cứ vấn đề gì.
Môi trường phức tạp ví dụ như là hoàng cung, thành thị, đương nhiên, dùng để làm hộ vệ trông nhà, cũng không còn gì tốt hơn.
Còn Ngư Thứ, là nhân tuyển huấn luyện ra dùng để bổ sung cho bí giám, tinh thông tình báo, dịch dung, điều tra, ám sát.
Ngư Triêu n không đành lòng những tâm huyết này của hắn toàn bộ hóa thành pháo hôi, sau khi đoán được số phận của mình, liền ra lệnh thật sớm cho những người này.
Bằng không, những người này căn bản trốn không thoát hoàng cung đại nội.
Xem xong ngọc giản, Diệp Chân nhìn bọn đồ tử đồ tôn Ngư Triêu n quỳ thành một mảng, hơi xúc động.
- Các ngươi hẳn là chưa gặp qua ta đi, làm sao vừa thấy mặt đã xác định ta chính là Diệp Chân? Nếu như các ngươi bái sai người làm sao bây giờ?
Quỳ gối ngoài cùng bên phải Ngư Thứ gằn giọng cười một tiếng:
- Nếu là chúng ta điểm này cũng không cách nào xác định, thì không có mặt mũi nào tới bái chủ thượng.
- Chúng ta đã xác định qua chủ thượng ở tong phủ, hơn nữa thông qua nhiều cách quan sát mà khẳng định chủ thượng là chân thân bản thân, mới vào phủ.
Diệp Chân sắc mặt trong nháy mắt biến thành đen:
- Ngươi tiến vào phủ?
- Chủ thượng thứ tội!
Ngư Thứ trong nháy mắt đã quỳ rạp trên đất.
- Vì xác định an toàn, nô tài chỉ có thể trước lẻn vào Bắc hải châu công phủ tìm tòi hư thực. Tiền viện, Tây viện, hậu viện nô tài đều đi qua, chỉ là trung viện cùng Đông viện nô tài không dám lẻn vào.
- Vì sao lại như vậy?
- Nơi đó cảm giác quá dọa người, nô tài chỉ cần vừa tiếp cận nơi đó, cũng cảm giác có vô số ánh mắt chú ý nô tài, vì lẽ đó chỉ bước vào đại môn Đông viện nửa bước, liền lui trở về.
Nhìn Ngư Thứ, Diệp Chân có chút kinh diễm, Ngư Thứ này là người có bản lĩnh.
Đông viện cùng trung viện, một nơi là địa phương Diệp Chân tiềm tu nghỉ ngơi, một nơi khác thì là địa phương Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh đang giám thị hoàng cung, ở lại, hai địa phương này, thủ vệ bình thường Diệp Chân không yên lòng, Diệp Chân trực tiếp phái phân thân Tiểu Yêu bảo vệ.
Có phân thân Tiểu Yêu bảo vệ, bất kỳ gió thổi cỏ lay đều có thể kịp thời phản ứng lại.
Không nghĩ tới, Ngư Thứ này vậy mà bước vào Đông viện nhưng không bị phân thân Tiểu Yêu phát hiện, bản lãnh này, xác thực lợi hại.
Phải biết, dưới trướng Diệp Chân, chỉ có một người có thể lẻn vào mà không để cho phân thân Tiểu Yêu phát giác, người này là Phong Cửu Mạch đã đột phá trở thành Hư Không Liệp Vương.
Ngay cả chủ quản tình báo, thẩm thấu, ám sát như Ngưu Nhị đều không có bản lãnh này.
Ngươi nói Ngư Thứ này có lợi hại hay không?
Ngư Triêu n làm nội giám đại tổng quản nhiều năm dùng vô số thủ đoạn chọn lựa cùng bồi dưỡng ra được nhân tài như vậy, quả thật không tầm thường.
Ngư Thứ này đã lợi hại như vậy, thì Ngư Chính cùng Ngư Sơn, có lẽ cũng không phải hạng người bình thường.
Đương nhiên, những người này cũng không phải toàn bộ cho Diệp Chân, trên thực tế theo ngọc giản của Ngư Triêu n, những người này là cho Trường Nhạc công chúa.
Ngư Chính hẳn là quản gia Trường Nhạc quý phủ, Ngư Sơn là đầu lĩnh hộ vệ Trường Nhạc quý phủ, mà Ngư Thứ thì là ám vệ Trường Nhạc quý phủ.
Vừa nghĩ tới tương lai ở Trường Nhạc quý phủ có một đám yêu nghiệt, Diệp Chân liền có một cảm giác nghĩ mà sợ.
Giao phó duy nhất của Ngư Triêu n khiến Diệp Chân nhẹ lòng là, trước khi Diệp Chân cùng Trường Nhạc chính thức thành hôn, những người này đều nghe lệnh của Diệp Chân.
Nếu bên cạnh Trường Nhạc đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, giải thích không cặn kẽ, sợ sẽ chọc cho tới phiền phức.
Mà nếu Diệp Chân, an bài chút nhân thủ như vậy liền không giống.
- Nếu là di mệnh của Ngư đại tổng quản, vậy các ngươi nghe lệnh dưới trướng bản soái. Trừ cái đó ra, Ngư đại tổng quản còn có giao phó gì khác sao?
Diệp Chân hỏi.
Nghe vậy, Ngư Chính lần nữa lấy ra một cái phong cấm ngọc giản, đưa cho Diệp Chân:
- Nghĩa phụ nói, nếu là Diệp công gia nguyện ý tiếp nhận chúng ta, thì đem cái phong cấm ngọc giản này giao cho Diệp công gia. Nghĩa phụ nói, ngọc giản này bên trong có pháp môn, chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa chỉ có lần đầu tiên mới có thể thành công!
Vẫn như cũ là phong cấm pháp môn độc môn của Man Linh điện, Diệp Chân ung dung mở ra, thần niệm chìm vào chớp mắt liền cảm giác kinh hãi không thôi.
…
- Lại có y quan cho Ngư công?
Đây là câu nói đầu tiên sau khi Diệp Chân xem xong cái ngọc giản cuối cùng mà Ngư Chính cho hắn.
Xưng hô không giống trước làm vẻ mặt Ngư Chính hơi chấn động, hai tay dâng ra một cái trữ vật giới chỉ đưa cho Diệp Chân.
- Chúng ta đã chuẩn bị y quan mộ táng cần thiết cho nghĩa phụ. Chỉ là chúng ta là người không có lai lịch, không có tương lai, sợ rằng không thể lâu dài.
- Nếu Diệp công gia nguyện ý lập y quan mộ táng nghĩa phụ, chúng ta không có gì báo đáp, chỉ có thể quên mình phục vụ mới có thể trả đại ân của Diệp công gia.
Ngư Chính nói.
Diệp Chân lắc đầu:
- Đại ân của Ngư công, Diệp mỗ lập một y quan mộ táng nho nhỏ là điều nên làm, há lại cần báo đáp.
- Còn các ngươi, nếu như nguyện ý lưu lại dưới trướng Diệp phủ, ta vạn phần hoan nghênh, nếu không muốn, ta sẽ giải cấm chế, thả các ngươi rời đi.
- Chúng ta nguyện ở dưới trướng Diệp công gia.
Lời nói Diệp Chân còn chưa vang lên hết, Ngư Chính vừa đứng dậy, Ngư Sơn, Ngư Thứ cả đám lại quỳ đầy đất, không có bất kỳ người nào cân nhắc rời Diệp phủ.
Thật ra thì bọn họ vô cùng rõ ràng, trở thành dư nghiệt mà Đế Vương muốn trừ khử cho thống khoái, thiên hạ to lớn này, nơi nào lại có thể có bọn họ chỗ an thân? Chí ít Diệp Chân còn có thể tiếp nhận bọn họ.
- Tộc thị Ngư công còn có hậu nhân kéo dài hương hỏa huyết mạch hay không?
Diệp Chân là thật muốn vì Ngư Triêu n làm chút gì đó.
Bất luận là mật báo trước kia, hay là mấy phần di giản này, đặc biệt là một phần di giản cuối cùng, đối với Diệp Chân mà nói đó là thiên đại ân tình.
Vì lẽ đó, Diệp Chân xưng Ngư Triêu n là Ngư công, cho nên mới có vấn đề này.
Bởi vì một phần ngọc giản cuối cùng này, khả năng Diệp Chân dưới tình huống xấu nhất cứu Trường Nhạc công chúa ra, từ chưa đến nửa thành tăng thành năm thành trở lên.
Một phần ngọc giản cuối cùng này đã để Diệp Chân xác định được, Ngư Triêu n là rõ ràng đối xử rất tốt với Trường Nhạc.