← Quay lại trang sách

Chương 3104 Chỉ Là Gia Nô

Nghĩa phụ trước đó đã nhận mấy tên huyết mạch đồng tông đồng tộc làm con thừa tự, chẳng qua nghĩa phụ đã sớm nói, hắn đời này làm chó săn của bệ hạ, quyền thế ngập trời, nhưng cũng gây thù hằn vô số.

- Cho nên tại mười mấy năm trước, nghĩa phụ đã nhận ba đứa con dưới danh nghĩa làm con thừa tự, lần lượt lặng yên không tiếng động an trí, còn thu xếp ở đâu, chúng ta cũng không biết.

Ngư Chính nói.

Đại tổng quản chủ quản bí giám nội giám Đại Chu tại Hồng Hoang mênh mông che giấu mấy người, khả năng muốn tìm được, cực kỳ mong manh bé nhỏ.

Diệp Chân lần nữa cảm thán một tiếng, có thể làm được như Ngư Triêu n, thật không có mấy người, nếu làm được như vậy thì không phải là hạng người bình thường.

Mười mấy năm trước, đã đem hậu sự của bản thân xử lý ngăn nắp, tâm nhãn này phi thường vượt qua tất cả mọi người.

- Đã như vậy, các ngươi thu xếp bên trong Diệp phủ, về sau, các ngươi xuất thân trong quân, chuyện còn lại, giao cho bản soái tới làm....

Diệp Chân lời nói còn chưa nói xong, tiền viện đã truyền đến tiếng ồn ào cùng âm thanh nổi giận quát mắng.

Có tiếng gầm gừ phẫn nộ của hộ vệ Diệp phủ, còn có tiếng cười lạnh âm trầm, sau đó tiếng kêu của hộ vệ Diệp phủ thảm thiết liền vang lên.

- Đại soái, có thể là người trong cung đuổi tới.

Ngư Thứ vội vàng nói.

Lúc này, người dám trực tiếp đánh vào Diệp phủ, loại trừ trong cung, thật đúng là không có mấy người, Diệp Chân từ khi tiếng gầm gừ vang lên, cũng đã nghĩ tới điểm này.

- Lúc các ngươi đến đã từng bại lộ thân phận?

Diệp Chân hỏi.

Khóe miệng Ngư Thứ có chút đắng chát:

- Đại soái, không thể nào bại lộ dấu vết hoạt động, chỉ là chúng ta bốn mươi tám người hành động, khó tránh khỏi lưu lại chút dấu vết.

- Huống hồ, truy tìm chúng ta đều là đồng liêu trước kia xuất sư cùng huynh đệ. Bản lãnh của bọn hắn cũng không kém, huống chi nhiều người như vậy truy đuổi, tìm được một chút dấu vết, đúng là có thể!

- Cái này mới bình thường!

Thấy Diệp Chân trầm ngâm, mặt Ngư Chính, Ngư Sơn, Ngư Thứ ba người lộ vẻ đắng chát,

- Còn chưa xuất lực, đã khiến cho đại soái thêm phiền phức. Trong cung truy tìm khó có thể ứng phó, không bằng tự thủ hạ dẫn đi....

Diệp Chân nghe vậy cười ha hả:

- Nếu là với các ngươi mà còn che chở không được, vậy ta làm sao có thể bảo vệ Trường Nhạc!

- Đại soái....

Ngư Chính còn muốn nói, Diệp Chân vung tay lên, một cái vòng xoáy quang môn xuất hiện trước mặt mấy người.

- Nhanh đi vào!

Ngư Triêu n huấn luyện những người này, mỗi một tên đều là người kỷ luật nghiêm minh, chỉ cần Diệp Chân ra lệnh một tiếng liền không còn bất kỳ do dự.

Bốn mươi tám người trong mười hơi ngắn ngủi, toàn bộ đã chui vào không gian Thận Long châu của Diệp Chân, Diệp Chân còn tiện tay đưa quản gia trước đó bị gõ bất tỉnh vào không gian Thận Long châu.

Quản gia này hôm nay biết được nhiều bí mật như vậy, tuy Diệp Chân hoài niệm hắn, giết là sẽ không giết, nhưng đến Trường Lăng quận xa xôi làm việc là nhất định phải làm.

Sau đó, Diệp Chân xoay người bước ra phòng khách, lộ ra nụ cười gằn:

- Người nào lớn mật như thế, lại dám tự tiện xông vào châu công phủ của ta!

Trả lời Diệp Chân là hai cơ thể bay ngược mà đến, hộ vệ trong miệng phun máu tươi, sau khi ngã xuống đất, hai hộ vệ này cũng đã hôn mê bất tỉnh, người tới ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Xoát xoát xoát, trên trăm tên mặc ủng da màu đen, khoác lên áo choàng trong hồng ngoài đen của nhân mã bí giám, vọt vào tiền viện Bắc hải châu công phủ.

Diệp Chân lưu lại tiền viện hai mươi tên được huấn luyện từ chiến trường hung hãn, vậy mà không còn một tên nào xuất hiện.

Kết quả đã không cần nhiều lời.

Một tiếng nói âm nhu không gì sánh được vang lên:

- Diệp châu công, bí giám phụng hoàng lệnh truy tìm dư nghiệt Ngư Triêu n, có một chút chỗ mạo phạm, còn xin Diệp châu công thứ lỗi!

Một tên khóe mắt tràn đầy nếp nhăn, toàn thân toả ra khí tức thái giám âm nhu giống hệt Ngư Triêu n, xuất hiện từ một đường do đám nhân mã bí giám tránh ra.

Khí tức Đạo cảnh đỉnh phong, lúc này không hề cố kỵ tản ra, thần niệm nguyên linh mạnh mẽ, còn không chút kiêng kỵ hướng về châu công trong phủ thăm dò quá khứ.

- Mạo phạm?

Diệp Chân cười lạnh một tiếng.

- Ngươi lại là người nào?

Tên thái giám khí tức vô cùng thô bạo này hai tay chống lưng, né người sang một bên, một bộ khinh thường trả lời, một tên bí giám đại đầu mục thế nhưng hướng về phía Diệp Chân nghiêm nghị nói.

- Đây là đại tổng quản nội giám tân nhiệm Triệu Thạc, há lại để cho ngươi mạo phạm!

Thật ra thì Diệp Chân vẻn vẹn nhìn thấy trang phục người này cùng Ngư Triêu n giống nhau, đã sớm nhận ra, chỉ là muốn nhìn thái độ người này.

Lúc này, nhìn thấy thái độ lớn lối như thế, Diệp Chân chỉ cười gằn một tiếng:

- Chỉ là gia nô, cũng dám ngông cuồng ở trước mặt ta

Thân hình chợt lóe, một bàn tay đã quất về phía vị đại tổng quản nội giám tân nhiệm Triệu Thạc.

Thấy Diệp Chân đến đánh, Triệu Thạc lớn tiếng bén nhọn quát lên:

- Lớn mật!

Trong đôi mắt, lại tràn đầy ý cười.

Xem ra, hắn rất ưa thích Diệp Chân đến công kích hắn.

Hơn nữa, hắn cũng rất tự tin, Diệp Chân đánh không lại hắn!

Thế nhưng là, trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt Triệu Thạc thay đổi.

Diệp Chân chỉ bước ra một bước, gợn sóng màu bạc tản ra, thân hình của hắn liền trở nên ngoài dự đoán mà vô cùng chậm chạp, tốc độ Diệp Chân lại trong chớp mắt tăng lên gấp mấy lần, nhanh chóng như tia chớp.

Mắt thấy Diệp Chân một tát này muốn đánh lên mặt, Triệu Thạc bỗng nhiên rống to, màn sáng thanh quang dày đặc như tấm khiên bỗng nhiên hiện lên, gắt gao che lại toàn thân.

Loại tình huống này, Diệp Chân muốn bằng một chưởng bình thường không có gì lạ làm hắn bị thương thì không thể nào.

Chớ nói chi là đánh vào mặt hắn.

- Tử Linh!

Diệp Chân chỉ gào to hai chữ, sát khí vô cùng ác liệt mang theo một tia Tiên Thiên Canh Kim tuôn ra từ đầu ngón tay Diệp Chân.

So với cọng tóc còn nhỏ hơn một chút.

Thế nhưng là một tia Tiên Thiên canh kim sát khí này trong chớp mắt đã đập vỡ nát thanh quang dày đặc toàn thân bảo vệ Triệu Thạc, đặc biệt là ở trên gương mặt.

Đùng!

Bàn tay Diệp Chân, hung hăng đánh lên mặt Triệu Thạc.

Diệp Chân thế nhưng tu luyện Hắc Long Bá thể, một chưởng bình thường này ẩn chứa lực lượng thân thể Thái Cổ Hắc Long.

Một bàn tay đánh xuống liền quất Triệu Thạc xoay ba vòng tại chỗ, khóe miệng còn có hai cái răng bay ra, trong miệng máu tươi càng bay tứ tung!

- Ngươi!

Chớp mắt Triệu Thạc gào thét, bàn tay Diệp Chân không hề ngừng, một bàn tay tiếp một bàn tay hung hăng hướng mặt hắn mà đánh xuống. Mỗi một bàn tay đi xuống đều là máu tươi bắn ra.

Đại tổng quản nội giám tân nhiệm cũng không phải hạng người bình thường, phát động lực lượng toàn thân, muốn thoát khỏi, thế nhưng gợn sóng màu bạc dưới chân Diệp Chân cũng phát huy đến cực hạn, phảng phất đem hắn dính vào, không thể nào thoát ra.

Liên tiếp ba bàn tay đi xuống, liền đánh Triệu Thạc tới mắt nổ đom đóm, miệng đầy máu, chỉ có thể gắt gao bảo vệ hàm răng của mình!

- Chỉ là gia nô, cũng dám ngông cuồng!

Diệp Chân một bên vừa đánh, vừa mắng!