← Quay lại trang sách

Chương 3105 Chó Dữ Và Đồ Tể

Cho đến khi Diệp Chân đánh vị đại tổng quản nội giám tân nhiệm này đánh thành đầu heo, một bđámọn cao thủ Bí Giám lúc này mới phản ứng lại.

Diệp Chân thật sự quá lớn mật.

Trước đến giờ chỉ có Bí Giám bọn họ bắt nạt người khác, nào có chuyện người khác bắt nạt bọn họ chứ?

Huống chi, Triệu Thạc lại còn là đại tổng quản nội giám, người tâm phúc trước mặt hoàng đế?

Ai dám đánh?

Từng kẻ nhao nhao chỉ vào Diệp Chân, tức giận mắng lên, những cường giả Đạo Cảnh là người của Bí Giám, khí tức càng khóa chặt Diệp Chân, cực kỳ kích động.

Trong mắt Diệp Chân chợt lóe ý lạnh, trực tiếp dùng một bàn tay đánh ngã Triệu Thạc, sau đó một cước dẫm lên người Triệu Thạc, đè hắn dưới chân.

Triệu Thạc vừa sợ vừa giận.

Sợ hãi bởi, hắn là một cường giả Đạo cảnh đỉnh phong, dưới tay Diệp Chân vậy mà lại không có bao nhiêu sức đánh trả, đây quả thực...

Giận là bởi sau khi Diệp Chân đánh hắn, lại còn giẫm chân lên người hắn, loại nhục nhã này, đối với nội giám bọn họ, những kẻ cực coi trọng mặt mũi mà nói, quả thực so với giết chết còn khó chịu hơn.

- Lên cho ta, đều lên cho ta!

Triệu Thạc bị Diệp Chân đạp dưới lòng bàn chân the thé gào lên.

Còn không đợi một đám nhân mã Bí Giám động thủ, Diệp Chân liền cười gằn một tiếng.

- Một đám nô tài, quả thực là muốn lật trời! Giết cho ta!

Xuất thân của Diệp Chân chính là quân lữ, sát phạt quyết đoán, mấy chữ ngắn ngủi, tự có một loại cảm giác uy nghiêm.

Một chữ 'Giết' vừa ra khỏi miệng, khiến tân nhiệm đại tổng quản nội giám Triệu Thạc cùng một đám nhân thủ của Bí Giám từng người lạnh cả tim.

Không đợi bọn họ phản ứng lại, trong hư không bỗng xuất hiện chấn động, từng cái đầu người đột nhiên phóng lên trời.

Chỉ trong nháy mắt, mười mấy cái đầu người đã bay thẳng lên không trung, máu tươi từ hơn mười cái cổ giống như nước giếng phun lên, vọt lên bầu trời.

Chỉ ngây ra một lúc, có hai tên Đạo cảnh Bí Giám lập tức hoảng sợ rống to.

- Cẩn thận, có Hư Không Liệp Vương! Không chỉ một Hư Không Liệp Vương đâu!

Có điều vừa dứt lời, đầu của một trong hai tên Đạo cảnh đó liền bay lên.

Tất cả nhân thủ của Bí Giám, vẻ mặt đều trở nên vô cùng hoảng sợ.

Hư Không Liệp Vương của Tuần Tra ti, chính là một trong những nhân vật khủng bố nhất giới Đạo cảnh.

Hư Không Liệp Vương Đạo Cảnh đỉnh phong, có thể là tồn tại khiến Tạo Hóa Thần Nhân kiêng kỵ, chứ đừng nói là Đạo cảnh trung hậu kỳ.

Triệu Thạc dưới chân Diệp Chân, nhìn thấy nhân mã của mình bị Hư Không Liệp Vương dưới trướng Diệp Chân đồ sát giống như giết gà, ánh mắt và thanh âm đều trở nên oán độc không gì sánh được.

- Họ Diệp, dám giết chó săn của bệ hạ, ta xem ngươi sẽ có kết cục như thế nào! Từ xưa đến nay, người dám chó săn của giết bệ hạ, chưa một kẻ nào có kết cục tốt!

- Thức thời, mau mau thả ta!

- Ta trời sinh chính là một người không thức thời đấy!

Diệp Chân ung dung cười một tiếng, một cước đạp xuống, trực tiếp đạp đầu của đại tổng quản tân nhiệm của nội giám - Triệu Thạc vào phiến đá, khiến cho khuôn mặt của Triệu Thạc bị đạp nát bét!

Triệu Thạc cũng là một kẻ hung ác, bị Diệp Chân đối đãi như vậy, miệng lại không chịu thua chút nào.

- Những gì ngươi ban tặng hôm nay, mỗ gia sẽ ghi nhớ ở trong lòng, nhớ một đời!

Triệu Thạc nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Chân!

- Không sao, cứ tùy tiện nhớ đi, chỉ sợ một đời này của ngươi không đủ dài!

- Ngươi dám giết ta?

Triệu Thạc lớn tiếng hét ầm lên:

- Giết ta đồng nghĩa với tạo phản!

- Đúng vậy, ta cũng không dám giết ngươi! Có điều, sẽ có người giết ngươi!

Diệp Chân cười gằn một tiếng, Thái Xuyên hầu Liễu Dã đã sớm ở phía xa xem cũng nghe thấy.

Động tĩnh nơi này lớn như vậy, nếu bọn họ còn không mau đến, vậy thì chẳng khác gì người điếc, cũng đừng nghĩ đến việc lăn lộn trước mặt Diệp Chân nữa.

Chỉ là, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy được võ lực cường hãn và dũng mãnh của Diệp Chân!

Có điều, trong lòng bọn hắn vẫn còn có chút lo sợ!

Giống như lời vị tân nhiệm đại tổng quản nội giám Triệu Thạc này nói, kẻ dám giết chó săn của hoàng gia, không ai có được một cái kết cục tốt!

Lấy kinh nghiệm của bọn họ mà nói, bọn họ cũng không thể nghĩ ra được, Diệp Chân muốn dùng phương thức nào để kết thúc!

Bởi vì, hành động hôm nay của Diệp Chân chính là đánh vào mặt của hoàng đế!

Có điều, đối với Diệp Chân mà nói, đánh vào mặt hoàng đế một lần là đánh, hai lần cũng là đánh!

- Thỉnh cầu Liễu hầu cầm lấy bái thiếp của ta, đem mấy phong ngọc giản này đưa ra ngoài!

Diệp Chân tiện tay lấy ra mấy phần bái thiếp ngọc giản dưới danh nghĩa của Bắc Hải Châu Công phủ.

- Không dám chối từ!

Thấp giọng đáp một tiếng, Thái Xuyên hầu Liễu Dã lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phủ đệ của Diệp Chân.

- Khống chế lại, treo lên cho ta!

Mười tên Tuần Tra Thần Tướng đột nhiên xuất hiện, tự mình thi triển pháp môn khống chế tân nhiệm đại tổng quản nội giám Triệu Thạc và năm mươi tên tay chân còn sống dưới tay hắn.

Chỉ trong mấy tức hơi thở, dưới tay Triệu Thạc đã bị giết chết hơn năm mươi người.

Nhân mã Tuần Tra ti được bồi dưỡng dưới trướng Diệp Chân, cuối cùng cũng đã tới kỳ thu hoạch.

Đầu tư vô số, thậm chí không tiếc đưa bọn họ vào không gian Thận Long Châu, Diệp Chân thu được hơn một trăm Tuần Tra Thần Tướng, mấy ngàn Tuần Tra Thần Liệp, ngoài Phong Cửu Mạch lại xuất hiện hai Hư Không Liệp Vương!

Ngày hôm nay tên Triệu Thạc đụng vào họng súng, Diệp Chân cũng nhân cơ hội khoe khoang thực lực một chút.

Triệu Thạc bị trói lên, vẫn còn không ngừng mắng chửi Diệp Chân:

- Họ Diệp, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Ngươi dám che giấu dư nghiệt Ngư Triêu n mà bệ hạ truy tìm, tội ác tày trời....

Vô cùng đột ngột, một bàn chân lớn bỗng nhiên đạp lên trên mặt đại tổng quản nội giám tân nhiệm Triệu Thạc.

Triệu Thạc vừa muốn mắng chửi, nhưng lúc nhìn rõ người tới là ai, trong nháy mắt miệng lập tức ngậm chặt lại. Nhưng mà, một đạp vừa rồi, mới chỉ là bắt đầu!

- Con rể của hoàng gia ta khi nào lại lưu lạc tới mức một nô tài như ngươi cũng dám uy hiếp, thứ không biết sống chết!

Tốn Thân Vương mới vừa xuất hiện liền lập tức tìm cho chuyện một lí do.

Đại tổng quản nội giám tân nhiệm Triệu Thạc mới vừa rồi còn mạnh miệng, nhìn thấy Tốn Thân Vương Cơ Giải xuất hiện thì lập tức luống cuống, không còn trấn định như trước!

- Lại còn cố gắng tái tang phò mã của Trường Nhạc chỉ là một tên nô tài cũng dám cả gan làm loạn như vậy, ta cũng muốn hỏi đi hoàng huynh một chút, hoàng gia từ lúc nào lại có chuyện nô tài ức hiếp chủ!

Tốn Thân Vương Cơ Giải tức giận mắng.

- Cùng đi! Ta và huynh trưởng cùng đi hỏi một chút!

Khi giọng nói của Đoài Thân Vương Cơ Sản vang lên, toàn bộ khí thế hung hăng của vị đại tổng quản nội giám tân nhiệm này liền triệt để biến mất, thay vào đó là vẻ sợ hãi và cầu khẩn.

- Thân vương điện hạ tha mạng! Là nô tài nhất thời ngu xuẩn, Thân vương điện hạ tha mạng.....