← Quay lại trang sách

Chương 3108 Muội Còn Có Ta

Trấn áp quốc vận Đại Chu đồng thời tẩm bổ bản thân.

Giống như là Tiên Thiên Linh Bảo trấn tộc Thất Thải Linh Châu của Hoàng Linh nhất tộc, chưa nói đến cực kỳ cường đại, mà cũng không phải đương nhiệm Hoàng Linh Nữ Vương có khả năng chưởng khống triệt để.

Nếu nói là Thất Thải Linh Châu bị Hoàng Linh Tộc chưởng khống, thì không bằng nói là cung phụng, lại hoặc là một loại hợp tác đôi bên cùng có lợi.

So sánh với việc này, Hoàng Linh Tộc lại thông minh hơn rất nhiều.

Là phân từ đại trưởng lão của Hoàng Thần Điện và Hoàng Linh Nữ Vương chưởng khống Thất Thải Linh Châu, lại lấy huyết mạch của hai người thống ngự một món Tiên Thiên Linh Bảo mạnh mẽ, miễn cưỡng có thể tiếp nhận liệt kê.

Mà Đại Chu lại không giống.

Vì tập quyền, một Hoàng đế độc chưởng ba món Tiên Thiên Linh Bảo trấn quốc.

Là chưởng khống, mà không phải cung phụng như trong Hoàng Linh Tộc!

Hơn nữa, ba món Tiên Thiên Linh Bảo trấn quốc này của Đại Chu, mấy chục vạn năm qua, mượn nhờ lực lượng địa mạch và quốc vận Đại Chu, không biết đã trưởng thành đến trình độ nào.

Nhưng, Diệp Chân không chỉ một lần phát hiện, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long có thể tùy tâm sở dục khống chế Trấn Quốc Càn Khôn Tỷ

Mà tu vi Đạo Cảnh của Hoàng đế Đại Chu đều dùng các loại bí pháp miễn cưỡng đề lên.

Loại tình huống này, muốn chưởng khống ba món Tiên Thiên Linh Bảo trấn quốc như vậy thì phải trả một giá thật lớn.

Không biết quân thần khai quốc Đại Chu là làm thế nào, cái giá như thế này thành công chuyển dời đến phía trên thọ nguyên của Hoàng Tộc.

Chuyện này trở thành đau nhức vĩnh viễn của Hoàng Tộc, càng thành tiếc nuối của lịch đại Đế Hoàng.

Thân là chưởng khống giả quyền lực của thế gian này nhưng lại không có một tia hi vọng trường sinh xa vời.

Có thể nói, mỗi một thời đại đế vương Đại Chu đều đang cố gắng, thế nhưng vẫn không ai thành công.

Bây giờ, đại quốc sư Vũ Chân mang đến cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hi vọng.

Đánh chết Diệp Chân, Diệp Chân cũng sẽ không tin tưởng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long sẽ tuỳ tiện từ bỏ.

Diệp Chân cảm thấy, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đáp ứng thả Trường Nhạc sảng khoái như vậy, phía sau chắc chắn sẽ có hành động.

Một đêm này, Diệp Chân có thể nói là thời khắc chuẩn bị.

Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh đã thôi động Thiên m Thần Thông của hắn đến cực hạn, đừng nói là toàn bộ Trường Nhạc uyển có bất kỳ nào người xuất nhập, cho dù chỉ có bất kỳ gió thổi cỏ lay, cho dù có một con muỗi bay vào thì hắn cũng có thể phát hiện.

Mà bản thân Diệp Chân thì đã làm tốt dự tính xấu nhất.

Nếu như phát hiện Trường Nhạc gặp nạn, Diệp Chân sẽ ngay lập tức giết vào Hoàng Cung, phát động cứu viện kế hoạch chu đáo chặt chẽ mà mạo hiểm.

Về phần có thể nghĩ cách cứu viện thành công hay không, dù có di giản của Ngư Triêu n, nhưng Diệp Chân cũng không nắm chắc.

Dù sao, đó là Hoàng Cung của Đại Chu kinh doanh mấy chục vạn năm, trong có lực lượng kinh khủng Đại Chu Hoàng Thất góp nhặt vô số năm.

Diệp Chân có thể làm, chỉ có hết sức mà thôi.

Dốc hết toàn lực!

Bên phía Diệp Chân thời khắc chuẩn bị, nhưng trong ngoài Trường Nhạc lại bình tĩnh như nước, không có bất kỳ dị thường!

Về phần nội bộ, bị mười Tạo Hóa Thần Nhân phong tỏa, trừ phi bộc phát ra lực lượng ba động cường đại, nếu không thì cái gì cũng không cảm ứng được!

Đến mức, ngay khi đợi đến nửa đêm, Diệp Chân gần như tưởng là Trường Nhạc uyển đã bị cao thủ dùng bí pháp bố trí thành huyễn cảnh, gần như không nhịn được muốn vận dụng Ngư Triêu n lưu lại di giản tiến vào Hoàng Cung cứu người.

Cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, chính là ý tứ này.

May mà là, Hoàng Cung vào lúc đêm khuya mới sẽ xuất động Tịnh Quân, lấy đi thùng phân trong Trường Nhạc uyển.

Tịnh Quân thật ra thì chính là thái giám có địa vị đê tiện nhất trong hoàng cung, chuyên môn vào trời tối người ngủ thì thu thập chất bẩn bài tiết, sau khi trời sáng mang đến ngoài hoàng cung xử trí.

Tịnh Quân xuất hiện, từ khía cạnh chứng minh trong Trường Nhạc uyển cũng không phải là một ảo cảnh, chuyện này mới làm cho Diệp Chân hơi thoáng an tâm, cố nén không động thủ, kề đến hừng đông.

Sau khi hừng đông, Diệp Chân vừa để Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh giám thị tình huống của Trường Nhạc uyển, bình thường chờ đợi lo lắng lấy Tả Tông Lệnh Cơ Thương trước đi đón người.

Đợi đến mặt trời lên cao ba vu, lúc này, Tả Tông Lệnh Cơ Thương mới mang theo nghi trượng xuất động.

Trái tim của Diệp Chân gần như treo đến cổ họng.

Khoảng nửa canh giờ, Trường Nhạc công chúa nghi trượng xa giá từ Lạc Ấp trong hoàng cung lái ra, gần như là vừa lái ra, Diệp Chân đã xông tới.

Một Lễ bộ lang trung ngăn trước mặt Diệp Chân:

- Diệp châu công, mặc dù công chúa điện hạ đã được ban cho ngươi cưới, nhưng theo lễ chế, bây giờ, các ngươi còn không thể....

- Cút đi!

Giống đẩy giống như hòn đá, Diệp Chân đẩy ra tên Lễ bộ lang trung làm cho hắn cực kỳ tức giận, vừa muốn nói gì thì lại phát hiện Tả Tông Lệnh Cơ Thương đang dùng một loại ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, lập tức rùng mình một cái.

Lễ bộ hữu thị lang vừa mới chết còn chưa có hạ táng đâu.

Xông vào trong xe ngựa, Diệp Chân đã thấy được Trường Nhạc.

Không đợi Diệp Chân lộ ra nét mừng, vẻ mặt của Diệp Chân giật mình:

- Trường Nhạc, muội bị sao vậy?

Trong xe ngựa, gương mặt xinh đẹp của Trường Nhạc tái nhợt không một chút huyết sắc, cả người có vẻ bệnh, nửa nằm trong xe ngựa, hình như khí lực ngồi lên cũng không có.

Nếu không phải Diệp Chân nhìn thấy trong ánh mắt xinh đẹp kia có nước mắt im ắng chảy xuôi xuống thì hắn gần đã cho rằng Trường Nhạc đã rơi vào trạng thái sắp chết.

Một tay ôm lấy Trường Nhạc vào trong ngực, Ất Mộc Linh Lực vô cùng tinh thuần lập tức tràn vào trong cơ thể Trường Nhạc, trong chớp mắt, Diệp Chân đã ngây ra một lúc.

- Tinh huyết? Trường Nhạc, muội đã tổn thất bao nhiêu bản nguyên tinh huyết mới có thể thua thiệt hư thành như vậy?

Diệp Chân ngay lập tức lấy một viên Lục Thải Long Huyết Đan đưa vào trong cơ thể Trường Nhạc.

Lục Thải Long Huyết Đan này dùng để bổ sung hao tổn Bản Nguyên thì không gì thích hợp hơn.

Trường Nhạc lại khóc càng lớn hơn.

Nước mắt ướt nhẹp đầu vai Diệp Chân, nằm ở trên vai Diệp Chân khóc thút thít.

- Không sao đâu!

- An toàn rồi!

- Chỉ cần ra ngoài là không sao nữa rồi, đừng sợ!

Diệp Chân vỗ nhẹ Trường Nhạc, ôm Trường Nhạc thật chặt vào trong ngực, không ngừng an ủi, Diệp Chân có thể cảm giác được, Trường Nhạc đang phát run, toàn thân đều đang phát run!

Nhưng hắn an ủi nhìn qua lại không có bao nhiêu hiệu quả, trong tiếng an ủi của Diệp Chân, Trường Nhạc khóc càng lớn hơn.

Ôm Diệp Chân, trực tiếp lên tiếng khóc lớn lên.

Chuyện này làm cho hai mắt Diệp Chân cũng nổi lên lệ quang, lúc này, chỉ có Diệp Chân mới hiểu được, những ngày này, Trường Nhạc đã trải qua như thế nào.

Bất cứ lúc nào đều bị phụ thân là người thân nhất của mình xem như thuốc dẫn lấy dùng, uy hiếp tử vong đau nhức nàng không đáng sợ, đáng sợ là thân tình triệt để chôn vùi mang tới thống khổ

Loại đau khổ này...

Loại dày vò này...