Chương 3117 Thời Tiết Tốt
Diệp Chân cười lạnh lùng, hắn đứng ở sảnh chính, lẳng lặng chờ Đỗ Trường An đi đến.
- Trưởng Sử Hoàn Vương phủ tham kiến Diệp Công gia.
Đỗ Trường An dùng lễ nghĩ chào hỏi cực kì chu đáo, nhưng mà cũng không lấy được sắc mặt tốt từ Diệp Chân.
- Làm sao, có chuyện gì mà lại liên quan đến Trường Nhạc công chúa? Tốt nhất là ngươi nên nói rõ ràng! Nếu không ta cam đoan, ngày hôm nay ngươi không có cách nào còn sống để bước ra khỏi cánh cửa này!
Bên trong giọng nói của Diệp Chân chỉ có tràn đầy sát khí.
Những thứ này khiến đầu lông mày Đỗ Trường An nhảy lên một cái, bên trong Lạc Ấp, dạng nói chuyện như thế này dám nói với hắn, người đang cầm trong tay thiệp mời của Trưởng Sử Hoàn Vương phủ cũng chỉ có duy nhất một mình Diệp Chân.
Nhưng mà cũng không có cách nào khác, Diệp Chân có vốn liếng này.
Hắn hố Hoàn Vương Cơ Ngao đến mức nhảy lên nhảy xuống còn chưa nói, lại còn gấp gáp như con kiến bò trên chảo lửa, cứng mềm đều không thể đấu lại Diệp Chân, bây giờ lại phái hắn tới đây.
- Diệp Công gia nói quá lời, có cho ta mượn chín lá gan ta cũng không dám nói lời lừa gạt Diệp Công gia!
Nói xong, Đỗ Trường An nhìn phải nhìn trái một lượt mới nói:
- Diệp Công gia, thỉnh…
Tuy rằng Bách Phẩm Phong là người tham vấn nằm dưới quyền của Diệp Chân, nhưng nếu nói là tâm phúc thì còn chưa tới, cho nên hắn chủ động rời đi.
Sau đó Diệp Chân phát động một kết giới tĩnh âm ở đại sảnh, cảnh giới kết giới, sau đó bằng khuôn mặt không mang biểu cảm gì, nói.
- Nói đi!
Thà rằng cứ tin là có, cũng không thể coi nó là không.
Việc có liên quan đến Trường Nhạc lại dưới tình thế này, Diệp Chân rất cẩn thận.
- Diệp Công gia, đây là tin tức Vương gia nhà ta liều mạng truyền đến, Vương gia nhà ta hy vọng có thể thông qua chuyện này, có thể cùng Diệp Công gia biến chiến tranh thành tơ lụa, cũng xin Diệp Công gia giơ cao đánh khẽ, thả cho Thương Lộ ở dưới trướng Vương gia một con đường sống.
Đỗ Trường An nói.
Những lời này vừa mới nói xong, lông mày Diệp Chân khẽ nhíu vào.
Thật ngoài ý muốn!
Diệp Chân còn cho rằng tên Đỗ Trường An này đại diện cho Hoàn Vương Cơ Ngao đến đây để đàm phán.
Không nghĩ tới, vừa đến nơi đã nhận thua!
Hoàn Vương Cơ Ngao chịu thua trước Bắc Hải Châu Công Diệp Chân.
Thực hả giận!
Nhưng mà theo Diệp Chân thấy, dạng người co được dãn được như Hoàn Vương Cơ Ngao lại càng nguy hiểm hơn!
- Thả cho người Thương Lộ của các ngươi một con ngựa? Cái này còn phải dựa vào tin tình báo của các ngươi có đáng giá hay không?
Diệp Chân cười lạnh!
- Diệp công gia, tình báo này, ta dám bảo đảm, tuyệt đối có giá trị, hơn nữa là tình báo trực tiếp độc nhất vô nhị! Tình báo này, hiện nay ngoại trừ Hoàn Vương nhà ta ra, thì không còn một ai có thể biết được!
Đồ Trường An rất tự tin, nói.
- Hoàn Vương nhà ta hi vọng, từ giờ trở đi cùng Diệp công gia nước giếng không phạm nước sông, ai đi đường nấy.
Đồ Trường An xem như đưa ra điều kiện.
- Nước giếng không phạm nước sông?
Diệp Chân hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Lúc này, thật ra thì lựa chọn tốt nhất hẳn là đem cái tên Đồ Trường An này đuổi ra ngoài.
Đánh chó mù đường hẳn là nói đạo lý này.
Hoàn Vương Cơ Ngao đã đến tình trạng phải chịu thua Diệp Chân, như vậy đại biểu cho trình trạng trước mắt của Cơ Ngao đã trở nên đặc biệt xấu hổ.
Nếu tiếp tục kéo dài, có thể là Cơ Ngao sẽ phải chịu thương tổn.
Bằng không, Cơ Ngao từ trước tới nay tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu thua Diệp Chân.
Thế nhưng, việc này có liên quan tới Trường Nhạc, mà Cơ Ngao lại là người trong hoàng tộc có quyền có thế.
Từ đây suy ra, khả năng cao là Cơ Ngao có được tin tức liên quan đến Trường Nhạc.
- Nói đi, tin tức gì, ta nghe một chút xem có đáng giá hay không!
Diệp Chân nói.
Đồ Trường An lộ ra vẻ khó xử:
- Cái này... Diệp công gia, mấy cái tin tình báo này, vừa nói thì liền không đáng giá nữa....
- Diệp Chân ta nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi nói tình báo giá trị bao nhiêu, thì là có giá trị bấy nhiêu! Hơn nữa, nếu còn dài dòng như vậy, thì mời đi cho, bản công không có thời gian dài dòng với ngươi!
- Người đâu, tiễn khách!
Lời vừa nói, Đồ Trường An cũng cuống lên:
- Diệp công gia... Cái này...
Mắt thấy Diệp Chân đứng dậy muốn đi, Đồ Trường An cuối cùng thở dài một hơi, nói:
- Được, vậy thì theo ý của Diệp công gia mà làm.
Người có địa vị và thế lực mạnh hơn, ai bảo là bọn họ tới cửa nhận thua chứ.
Diệp Chân lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm Đồ Trường An.
Đồ Trường An hiếm thấy không nói gì, mà lấy từ bên trong nhẫn trữ vật ra bút mực, nghiên, giấy, sau đó lại nâng bút viết một hàng chữ.
- Hôm qua, đêm khuya, đại quốc sư Vũ Chân, mang theo mười tên Tạo Hóa Thần Nhân bí mật rời khỏi hoàng cung, hướng đi không rõ.
Đồng tử Diệp Chân bỗng nhiên co rụt lại, mười tên Tạo Hóa Thần Nhân, đại quốc sư Vũ Chân, những tin tức mấu chốt này, ngươi khoan hãy nói, thật sự là có thể liên quan đến Trường Nhạc.
Những chuyện liên quan đến việc kéo dài tính mạng cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, vẫn là do đại quốc sư Vũ Chân xử lý.
Đặc biệt là thời khắc Trường Nhạc sắp đi tới Long Hưng Chi Địa của Cơ thị để tế bái tổ tiên, đại quốc sư Vũ Chân vào lúc đêm khuya mang theo mười tên Tạo Hóa Thần Nhân rời đi, vậy thì thật không bình thường.
Trong chớp mắt, Diệp Chân đã nghĩ đến rất nhiều thứ.
Chẳng lẽ, đây là hậu chiêu sau khi Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thoải mái thả người đi?
Hơn nữa, từ tin tình báo này cho thấy, đại hoàng tử Hoàn Vương Cơ Ngao có lẽ đã biết được chút gì đó.
Đồ Trường An cũng không vội, tùy ý để Diệp Chân tự suy nghĩ một mình.
Hồi lâu, chờ Diệp Chân lấy lại tinh thần, Đồ Trường An mới nói tiếp:
- Diệp công gia, thế nào?
Diệp Chân rõ ràng, đây là Đồ Trường An đang ra giá với hắn.
Người ta đã lấy ra tình báo chân chính, có giá trị như vậy, Diệp Chân có muốn nuốt, cũng không thể quá khó nhìn.
Có điều, đây cũng chính là chính trị.
Ngày hôm qua là kẻ địch, ngày mai có khả năng sẽ trở thành bằng hữu.
Đại hoàng tử Hoàn Vương Cơ Ngao trước đó đấu với Diệp Chân đến mức không chết không ngừng, vậy mà hôm nay lại hợp tác.
- Thương lộ và thương hội của Hoàn Vương điện hạ, chỉ cần không phải bên trong đất phong của môn hạ ta thì có thể mở lại.
Diệp Chân đưa ra giá cả.
Đồ Trường An đầu tiên là vui mừng, sau đó lại nói:
- Diệp công gia, không biết những công tượng và chưởng quỹ kia, còn có hàng hóa, có thể...
Nhìn vẻ mặt Diệp Chân chuyển sang lạnh lẽo, Đồ Trường An đành phải ngượng ngùng dừng lại, chắp tay:
- Như vậy, đa tạ Diệp công gia, cáo từ!
- Nhớ lấy, nếu như còn dám động tay động chân với Bắc Hải ta, ta không ngại động thủ một lần nữa đâu.
Diệp Chân hướng về phía Đồ Trường An đang đi ra cửa, quát.
- Sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó.
Giọng nói mang theo vài phần đắng chát, sau khi lưu lại câu nói này, Đồ Trường An lập tức rời đi.
Ngày hôm nay, rốt cục có thể trả cho Hoàn Vương Cơ Ngao một câu trả lời thỏa đáng.
Trong chính sảnh, Diệp Chân vẫn đang suy nghĩ.
Mười tên Tạo Hóa Thần Nhân!