Chương 3195 Vướng Bận Khắp Nơi
Cốc sư huynh!
Ngu Vô Mệnh khẽ quát một tiếng, Cốc Chủ mới rất bất mãn lạnh hừ một tiếng, thu hồi Ngũ Long Tiễn.
Sau đó, thần hồn truyền âm của Ngu Vô Mệnh vang lên trong đầu Diệp Chân:
- Diệp Nguyên Soái, thân phận của Ngao Tân và Ngao Huy đều rất không bình thường.
- Một khi giết bọn hắn chắc chắn sẽ triệt để chọc giận Tứ Hải Long Đình và Bắc Hải Long Quân Phủ. Ta biết Diệp Nguyên Soái không sợ bọn hắn, nhưng đến lúc đó, Bắc Hải quận đối mặt với Thủy Tộc liên tục không ngừng công kích, sinh linh lầm than là khẳng định.
- Mà chúng ta hôm nay biểu diễn thực lực, xem như cho Tứ Hải Long Đình một cảnh cáo, nghĩ đến hẳn là có thể làm cho bọn hắn thu liễm rất nhiều.
- Về phần hai bò sát này, ngày sau Diệp Nguyên Soái muốn giết bọn hắn cũng chính là chuyện mấy mũi tên.
Ngu Vô Mệnh rất thành khẩn nói.
Diệp Chân cũng hiểu rõ ý tứ của Ngu Vô Mệnh, chủ yếu vẫn là cân nhắc vì Bắc Hải quận, không nên cùng chết với Thủy Tộc, không có một hoàn cảnh yên ổn, Ngũ Tiên Đường cũng sẽ không cách nào mời chào môn đồ.
- Vẫn là làm theo ý của sư huynh đi, đại sư huynh thôi diễn thiên cơ, trước mắt chúng ta còn không thể toàn diện khai chiến với Tứ Hải Long Đình.
Ngu Vô Mệnh lại bổ sung một câu.
Nghe vậy, Diệp Chân không nói gì, nhưng Lạc Nhật Thần Cung trong lòng bàn tay đã tán đi, sát khí tiêu hết.
Ngu Vô Mệnh thở phào một hơi, Ngao Tân và Ngao Huy cũng thở dài một hơi.
Bọn hắn thật sự sợ.
Thật sợ Diệp Chân không buông tha cho bọn hắn.
Đương nhiên, lại có vẻ mong đợi như vậy.
Chờ mong Diệp Chân nội chiến với đám người Ngu Vô Mệnh, nếu nội chiến, bọn hắn sẽ không chỉ có thể thuận lợi đào tẩu, thậm chí còn có cơ hội kiếm tiện nghi.
Thế nhưng, cuối cùng bọn hắn vẫn thất vọng.
May mắn duy nhất chính là bọn hắn có thể sống rời khỏi.
Lấy vị phần, thực lực, còn có tuổi tác của bọn hắn, nếu chết ở chỗ này đó mới là thua thiệt lớn.
- Hai vị thái tử, lần này Diệp Nguyên Soái có thể bỏ qua cho hai vị, nếu như hai vị còn dám mưu đồ Bắc Hải quận và thuỷ vực Bích Lân Long Cung, vậy lần sau gặp nhất định trảm không buông tha!
Ngu Vô Mệnh nói.
Ngao Tân và Ngao Huy liếc nhau nói:
- Thực lực của Bắc Hải Đô Đốc Phủ mạnh mẽ, sau khi trở về, chúng ta sẽ hồi báo như thực cho phụ vương, sau này sẽ không đến nữa.
Lúc này, Ngao Tân và Ngao Huy vô cùng phối hợp, thẳng thắng đồng ý!
- Đã như vậy, vậy ta sẽ không nói nhảm, hai vị thái tử rời khỏi đi.
Ngu Vô Mệnh vừa cười vừa nói.
- Chậm đã!
m thanh của Diệp Chân đột nhiên vang lên, làm cho Ngu Vô Mệnh có chút không hiểu nhìn về phía Diệp Chân, lông mày của Cốc Chủ và Liệt Ngự đồng thời nhíu lại, hiển nhiên có chút bất mãn đối với Diệp Chân.
- Thả hai người các ngươi một con đường sống là một con đường sống, nhưng muốn nghĩ còn sống rời khỏi thì phải lưu lại tiền mua mạng mới có thể.
Diệp Chân nói.
- Tiền mua mạng?
Ngao Tân và Ngao Huy ngạc nhiên.
Ngu Vô Mệnh, Liệt Ngự, Cốc Chủ, Phục Tiêu xem như đã hiểu ý tứ của Diệp Chân, đám người nhìn nhau ngạc nhiên.
- Hai vị, giữa các ngươi và Diệp Chân ta có huyết cừu! Không nói mấy lần ba phen mưu tính Bắc Hải quận ta, còn hại huynh đệ chúng ta bất hoà, làm hại nhị ca ta bỏ mình.
- Nói thật, bây giờ, ta hận không thể ăn tươi nuốt sống các ngươi, hận không thể nghiền xương các ngươi thành tro, mới có thể giải mối hận trong lòng ta!
- Thả các ngươi còn sống rời khỏi, nói thật, ta thật sự không tìm thấy lý do thích hợp.
Diệp Chân nhìn Ngao Tân và Ngao Huy, vẻ mặt biến hóa không lớn, nhưng hận ý đó thì ai cũng có thể nghe ra được.
Ngao Tân và Ngao Huy có chút ngơ ngác, mắt thấy sắp chạy thoát nhưng lại bị Diệp Chân chặn ngang như thế.
- Nhưng đúng như mấy vị này nói, chuyện hôm nay, còn cần một người có thể trực tiếp truyền lời cho Tứ Hải Long Đình, cho nên, hai người các ngươi vẫn rất may mắn, có thể còn sống rời khỏi.
- Nhưng nếu muốn nguyên lành hoàn chỉnh rời khỏi thì phải lưu lại tiền mua mạng.
Diệp Chân tiếp tục nói.
Ngao Tân và Ngao Huy xem như nghe ra một chút ý tứ, nhưng hai người cũng không ngốc, hai mắt Ngao Tân xoay động liên tục, hỏi nói:
- Trong các ngươi, đến cùng là ai làm chủ thì người đó định đoạt?
Ngay khi Cốc Chủ, Liệt Ngự, Phục Tiêu vẫn còn đang suy nghĩ trả lời vấn đề này thế nào thì Diệp Chân đã việc nhân đức không nhường ai, chỉ mình nói:
- Đương nhiên là ta làm chủ!
- Hừ, ta không tin!
Trong mắt Ngao Tân lóe lên vẻ tàn khốc:
- Thức thời thì lập tức thả chúng ta rời khỏi, chúng ta trở về tự sẽ thương nghị với Long Đình và Bắc Hải Long Quân sửa đổi chiến lược tiếp theo, bằng không, đừng nói là Bắc Hải Thủy Tộc, toàn bộ Tứ Hải Long Đình cũng sẽ không chết không thôi với các ngươi!
Nói xong, Ngao Tân lại bổ sung một câu:
- Ta lấy danh nghĩa Tam thái tử Tứ Hải Long Đình thề!
Lời nói này làm cho bọn người Cốc Chủ, Liệt Ngự, Ngu Vô Mệnh có chút động dung, nhưng Diệp Chân lại cười lạnh, chỉ Ngao Tân nói to:
- Vậy được! Các ngươi ở đây thề cho ta xem! Vừa rồi ta muốn làm thịt ngươi mà không có cái cớ tốt.
- Tranh thủ thời gian thề nhanh đi, để ta tranh thủ làm thịt ngươi!
Vừa rồi Ngao Tân còn vô cùng nghiêm nghị, trong chớp mắt đã ngậm thật chặt miệng lại, từ khi hắn biết Diệp Chân làm thịt Bích Lân Long Vương, sau đó lại ở ngay trước mặt hắn giết hai vị Tạo Hóa Long Tộc thì Ngao Tân đã biết gia hỏa Diệp Chân này có lá gan to bằng trời, căn bản không dám cược.
- Ta nhổ vào, sợ hàng, ngươi cứ việc thề đi cho ta xem! Ngươi lên thề, ta còn có thể để mắt đến ngươi, lưu cho ngươi một toàn thây, nhưng ngươi có dám thề không?
Ngao Tân bị Diệp Chân mắng đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng chính là không dám phát thệ.
- Cho hai người các ngươi lựa chọn, một bị rút Long Lân, chém Long Giác, mỗi người cắt cái mấy ngàn cân Long Cân, cắt Long Tiên, mỗi người lại lấy ra một ít khoảng mấy chục vạn cân Long Huyết thì ta sẽ thả các ngươi một tàn thân còn sống trở về truyền lời.
Mỗi lời nói của Diệp Chân đều làm cho sắc mặt của Ngao Tân và Ngao Huy trở nên khó coi và sợ hãi vài phần.
Sắc mặt cùng nhau biến mất tự nhiên, còn có bốn vị đường tôn Cốc Chủ, Liệt Ngự, Phục Tiêu, Ngu Vô Mệnh.