Chương 3196 Tảng Đá Lớn Ven Đường
Giọng điệu này của Diệp Chân, sao nghe được giống như cường đạo vô lại, Ngũ Tiên Đường bọn hắn, lúc nào làm qua loại chuyện này.
Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều xuất hiện vẻ khó coi.
- Đương nhiên, các ngươi muốn nguyên lành cái hoàn chỉnh rời khỏi, vậy thì mỗi người buông xuống hai món Tiên Thiên Linh Bảo, hai mươi món Hậu Thiên Linh Bảo làm tiền mua mạng thì ta sẽ thả các ngươi còn sống rời khỏi.
Diệp Chân lại là không để ý đến bọn hắn, trực tiếp đưa ra điều kiện.
Nghe vậy, Ngao Tân và Ngao Huy lập tức bị điều kiện này làm cho kinh hãi không ngậm miệng được.
- Ngươi coi Tiên Thiên Linh Bảo là tảng đá lớn ven đường sao, còn đòi hai món! Cho dù ngươi giết chúng ta thì chúng ta cũng không bỏ ra nổi cho ngươi.
- Tiên Thiên Linh Bảo dĩ nhiên không phải tảng đá lớn ven đường, nhưng Hậu Thiên Linh Bảo đối với tại Long Tộc các ngươi lại là tảng đá lớn ven đường.
Diệp Chân nói.
Ngao Huy còn muốn nói điều gì thì lại bị Ngao Tân ngăn lại, lúc này, Ngao Tân nhìn mấy bọn người Ngu Vô Mệnh.
- Xin hỏi mấy vị, đến cùng là trong các ngươi do ai định đoạt? Dám làm quyết định như vậy thì phải chuẩn bị tốt tiếp nhận lửa giận của Tứ Hải Long Tộc đi.
- Nếu thật muốn nói chuyện với Tứ Hải Long Tộc chúng ta thì lập tức thả chúng ta ra.
Hai Người Liệt Ngự, Cốc Chủ muốn nói cái gì nhưng lại bị Ngu Vô Mệnh dùng ánh mắt ngăn lại, sau đó, hẳn thu được thần hồn truyền âm, khó chịu nhìn chằm chằm Diệp Chân một chút, sau đó bảo trì im lặng.
Đối với mọi việc, Diệp Chân chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Trong ước định hợp tác của hắn và Ngũ Tiên Đường chính là lấy hắn làm chủ, nếu hôm nay Ngũ Tiên Đường dám đối với chuyện này giọng khách át giọng chủ, như vậy Diệp Chân và Ngũ Tiên Đường hợp tác, sẽ phải hảo hảo lại thảo luận một chút.
Dù Ngũ Tiên Đường là người sống sót của Huyền Cơ Đạo Môn thành lập, có muốn hợp tác cũng phải làm theo quy củ.
Huống chi, Diệp Chân còn là chưởng môn của Huyền Cơ Đạo Môn.
Hiện tại, nếu không thể trấn phục đám gia hỏa này, sau này làm sao có thể công khai thân phận tiếp quản Huyền Cơ Đạo Môn được.
Diệp Chân đoán, hẳn là có Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm áp chế nên Cốc Chủ và Liệt Ngự cuối cùng mới không nói gì thêm.
- Chuyện hôm nay, tất cả đều do Diệp Nguyên Soái quyết định! Nếu Tứ Hải Long Tộc thật có lửa giận, cho dù có tiến công tới thì chúng ta cũng sẽ tiếp lấy.
Cuối cùng, Ngu Vô Mệnh rất kiên cường tỏ rõ lập trường làm cho sắc mặt của Ngao Tân và Ngao Huy biến thành vô cùng khó coi.
- Các ngươi...
Diệp Chân quát to một tiếng, đánh gãy Ngao Tân:
- Tranh thủ thời gian quyết định, lại cho các ngươi thời gian trăm hơi thở, sau trăm hơi thở, nếu các ngươi vẫn không lấy ra tiền mua mạng thì ta cũng chỉ có...
Nói, xong Diệp Chân nhìn về phía Ngu Vô Mệnh hỏi nói:
- Ngu tiên sinh, ngươi đời này tự tay rút Long Cân, móc Long Lân chưa?
- Ách, việc này.... Ta từng giết nhưng việc này thật đúng là chưa từng làm.
Ngu Vô Mệnh ngạc nhiên lên tiếng.
- Ta cũng chưa từng, nhưng lát nữa chúng ta có thể cùng nhau thử một chút! Không phải nói rồng có vảy ngược sao, chúng ta bóc bóc vảy ngược xem con rồng này sẽ có phản ứng gì?
Ngu Vô Mệnh kinh ngạc kịp phản ứng, nhẹ gật đầu về phía Diệp Chân:
- Diệp Nguyên Soái này nói như vậy, ta cũng muốn thử một chút!
- Vậy thì chậm rãi đợi trăm hơi thở đi!
Diệp Chân nói làm cho quanh người Ngao Tân và Ngao Huy ứa ra hàn khí, Ngao Tân còn đang do dự, Ngao Huy lại lắp bắp nói:
- Thế nhưng, chúng ta thật không có Tiên Thiên Linh Bảo.
Ngao Huy chịu thua, Ngao Tân nóng nảy, kéo Ngao Huy một phát, định nói cái gì:
- Các ngươi còn thời gian năm mươi hơi thở.
Diệp Chân nói một câu đã lập tức dọa Ngao Tân sợ muốn chết.
Nếu thật sự là bị Diệp Chân chặt Long Giác, móc Long Lân, vậy thật không những sống không bằng chết, mà mặt mũi của hai người bọn hắn ở trong Tứ Hải Long Tộc sẽ đều mất hết.
Cùng nhau mất hết, còn có mặt mũi của trưởng bối bọn hắn.
Có thể chắc chắn, nếu bọn hắn gặp tao ngộ như thế, trường bối của bọn hắn chắc chắn sẽ tức giận ngút trời, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào lấy lại thể diện.
Nhưng vấn đề là, hai người bọn hắn từ đây về sau sẽ triệt để phế.
Hơn nữa, lấy hiểu rõ của bọn hắn đối với bậc cha chú, thật muốn trả thù, cái gọi là không tiếc bất cứ giá nào chắc chắn ở nhất định trong phạm vi đại giới có thể tiếp nhận, báo thù cho bọn hắn.
Nếu trả giá đại giới cao hơn bây giờ Tứ Hải Long Đình có thể tiếp nhận, như vậy Tứ Hải Long Đình nhất định sẽ lựa chọn yên lặng.
Y hệt năm đó Thái Cổ Long Tộc bị Tổ Thần Điện của Đại Chu bắt giết mấy vạn Thái Cổ Cự Long, Long Tộc còn sót lại trên trăm vạn năm này chỉ dám co đầu rút cổ ở trong biển sâu, ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
Vừa nghĩ đến đây, Ngao Tân đành âm thầm thở dài một tiếng, một mặt bất đắc dĩ.
Hắn thật sự là kéo không xuống mặt cò kè mặc cả với Diệp Chân, chỉ có thể bỏ mặc Ngao Huy cò kè mặc cả với Diệp Chân.
- Ta thật sự không có Tiên Thiên Linh Bảo, nếu như có thì chúng ta đã sớm dùng.
Ngao Huy bất đắc dĩ nói.
- Nếu như không có Tiên Thiên Linh Bảo, vậy thì mười món Hậu Thiên Linh Bảo đổi lấy một món Tiên Thiên Linh Bảo, mỗi người các ngươi cho ta bốn mươi món Hậu Thiên Linh Bảo, như vậy cũng có thể xem như tiền mua mạng cho các ngươi.
Chào giá này trực tiếp làm cho miệng của đám người Ngu Vô Mệnh, Cốc Chủ, Liệt Ngự, Phục Tiêu há to đến mức không khép lại được.
Bốn mươi món Hậu Thiên Linh Bảo, đây là thật coi Hậu Thiên Linh Bảo là tảng đá lớn ven đường sao, dám như vậy ra giá?
Báo giá này làm cho Ngao Huy trực tiếp im lặng, bất đắc dĩ, hai tay một đám hướng về phía Diệp Chân nói.
- Vậy ngươi vẫn là giết chúng ta đi, chúng ta thật không có nhiều Hậu Thiên Linh Bảo như vậy!
- Vậy ngươi có thể lấy ra bao nhiêu món Hậu Thiên Linh Bảo?
Diệp Chân hỏi.
- Bây giờ, ta mang theo cũng chỉ có sáu món, một món trong đó là của bản mệnh linh bảo của ta, không tin ta có thể buông ra Long Hồn của ta để các ngươi xem xét.
Ngao Huy vì bảo mệnh và tôn nghiêm đã là không thèm đếm xỉa gì nữa.