Chương 3197 Bại Gia
Cuối cùng, Ngao Tân và Ngao Huy mỗi người lưu lại năm món Hậu Thiên Linh Bảo, sau khi hai người lưu lại mười Hậu Thiên Linh Bảo thì được thả đi truyền lời.
Thật ra thì, cùng nó nói là thả đi không bằng nói là một loại thỏa hiệp.
Thân phận của hai người này quá mẫn cảm, nếu thật giết bọn hắn, Tứ Hải Long Đình trả thù chắc chắn không đơn giản.
Hơn nữa, đến lúc đó sẽ là cục diện không chết không thôi, chỉ sợ toàn bộ Bắc Hải quận và ven biển sẽ trở thành chiến trường, mà còn là loại chiến trường thời gian kéo dài thật lâu kia.
Dưới tình huống đó, Bắc Hải quận vừa trở nên phồn vinh tuyệt đối sẽ lần nữa xuất hiện tình huống vạn dặm không có người ở.
Về phần mười Hậu Thiên Linh Bảo thì chỉ là Diệp Chân thuận tay vớt một chút, bảo bối trong tay Long Tộc nhiều lắm.
Tiện tay lấy ra một món bảo bối chính là Hậu Thiên Linh Bảo.
Nói thật, trước đó ý nghĩ của Diệp Chân là có thể hố ra cái năm sáu Hậu Thiên Linh Bảo là cao nhất.
Không ngờ, tiện tay lại có thể hố đến mười Hậu Thiên Linh Bảo.
Đương nhiên, đối với Ngao Tân và Ngao Huy thì mấy món Hậu Thiên Linh Bảo này có thể chính là mấy món tồn kho bọn hắn lấy ra từ trong tàng bảo khố mà thôi, cho nên hôm nay giao ra mười Hậu Thiên Linh Bảo này cũng giao hết sức thống khoái.
Chiến tranh đến đây là kết thúc, Ngũ Tiên Đường cho Diệp Chân đại lễ này, Diệp Chân cũng coi là nhận lấy.
Nghĩ đến, hôm nay, sau khi Ngao Tân và Ngao Huy còn sống trở về sẽ truyền lại cho Tứ Hải Long Đình một tín hiệu, Diệp Chân và người sau lưng của hắn rất cường đại.
Thậm chí Diệp Chân còn phỏng đoán, hôm nay Ngao Tân và Ngao Huy toàn quân bị diệt, vì mặt mũi và giảm bớt trách nhiệm, sợ rằng sẽ khuếch đại lực lượng bọn hắn tao ngộ trên phạm vi lớn.
Loại tình huống này, Tứ Hải Long Đình muốn tiến công Bắc Hải quận thì sẽ phải thận trọng cân nhắc, ít nhất cũng sẽ một lần nữa bố trí lực lượng, tranh thủ cho Diệp Chân chút thời gian quý giá.
- Mấy vị đường tôn, chiến sự kết thúc, thu hoạch hôm nay, hai nhà chúng ta chia thế nào?
Chiến hậu chia của hay là phải, về chuyện này, Diệp Chân vẫn rất công bằng.
Thân hình Tố Trì Lẫm xuất hiện, nhưng không có vội vã có kết luận, ngược lại nhìn về phía Diệp Chân:
- Diệp Nguyên Soái muốn chia thế nào?
Diệp Chân cười nói:
- Hôm nay thu được cũng chính là ba thứ lớn, mười Hậu Thiên Linh Bảo, còn có năm tàn thi Tạo Hóa Cảnh Thủy Tộc và thi thể của một ngàn Đạo Cảnh và Giới Vương Cảnh Thủy Tộc, xem nên chia thế nào?
- Mười món Hậu Thiên Linh Bảo vẫn là Diệp Nguyên Soái giữ đi! Chúng ta chỉ cần một bộ phận tàn thi Tạo Hóa Cảnh Thủy Tộc, cái khác vẫn là Diệp Nguyên Soái xử lý đi.
Cốc Chủ ngẩng đầu nói.
Phương án phân chia này làm cho Diệp Chân ngạc nhiên, quả thực là quá… hào sảng!
Tố Trì Lẫm lại nhìn về phía mấy vị đường tôn khác, làm cho Diệp Chân ngạc nhiên là, cho dù là Ngu Vô Mệnh hay là Liệt Ngự lại hoặc là Phục Tiêu, cũng không có bất kỳ ý tứ bất mãn, ngược lại từng người gật đầu nói lời đại thiện.
Diệp Chân cũng không nói nhảm, tàn thi của Tạo Hóa Cảnh Thủy Tộc đổi mười Hậu Thiên Linh Bảo, mua bán này thật sự là quá lời rồi, vẫn chỉ là một bộ phận.
Cuối cùng, Ngũ Tiên Đường chỉ lấy đi bộ phận tinh hoa nhất, trân quý nhất trên thi thể của năm Tạo Hóa Cảnh Thủy Tộc, những thứ khác đền ném đi giống như rác rưởi, ném cho Diệp Chân.
Diệp Chân lại lục tìm quên cả trời đất.
Thân thể của Tạo Hóa Cảnh Thủy Tộc, cho dù là một miếng thịt nát thì cũng có thể để cho Thủy Tộc bình thường mở ra linh trí, có thể để cho Linh Lực của rất nhiều Thủy Tộc tiến nhanh.
Những xương nát vụn kia cũng có thể làm vũ khí cho Thủy Tộc, hơn nữa uy năng còn tương đương với một chút trấn khí.
Diệp Chân nhặt quên cả trời đất, Thận Long Nguyên Linh A Sửu lại ở trong Đạo Cung của Diệp Chân chửi ầm lên.
- Một đám bại gia tử!
- Nhiều năm như vậy, đã tao ngộ họa diệt môn mà tính tình phá sản này vẫn không sửa đổi chút nào!
Mười Hậu Thiên Linh Bảo đều không để trong mắt, đơn giản....
Năm đó bị diệt thật đúng là không phải là không có lý do! Cái tính bại gia này!
Diệp Chân nghe thấy vậy thì không vui nói:
- Làm gì, tiểu tử ngươi thấy ta kiếm tiện nghi nên không cao hứng đúng không?
- Không phải, Diệp lão đại của ta, ta nào dám không cao hứng, đây không phải giận bọn tiểu tử bại gia này sao!
Nếu đám tiểu từ này có một nửa keo kiệt của ngươi thì năm đó Huyền Cơ Đạo Môn cũng không đến nỗi...
- Ta đây là keo kiệt sao?
Con mắt của Diệp Chân trợn trắng, vẻ mặt không vui.
- Ách, không phải, ngươi đây là góp gió thành bão, ai...
Vừa cảm thán, Thận Long Nguyên Linh A Sửu khó được nói cho Diệp Chân một chút chuyện cũ về Huyền Cơ Đạo Môn năm đó.
Lục Ly khai sáng Huyền Cơ Đạo Môn, mặc dù thu môn đồ khắp nơi, nhưng lại đi theo con đường tinh anh.
Nhất là Lục Ly, cực kỳ hào phóng đối với môn hạ đệ tử.
Đệ tử của môn phái khác, tu vi đột phá đến Đạo Cảnh mới có thể thu được một món Trấn khí làm ban thưởng, chỉ có lập được đại công cho môn phái mới có thể lấy được ban thưởng thượng phẩm Trấn Khí uy năng mạnh mẽ hoặc là Hậu Thiên Linh Bảo.
Lục Ly ngược lại tốt, cực kỳ hào phóng đối với môn hạ đệ tử.
Thân truyền đệ tử đột phá đến Giới Vương Cảnh đã được ban thưởng bảo mệnh Hậu Thiên Linh Bảo, đột phá đến Đạo Cảnh sẽ được ban thưởng Hậu Thiên Linh Bảo công thủ đều tốt.
Nếu có đạt được chỗ tốt gì, không bao lâu sau cũng sẽ mượn cớ ban cho đệ tử.
Năm đó, không ít Long Thần và Thái Cổ Long Vương của Long Tộc biến mất thần bí chính là Lục Ly làm, để luyện chế Ngũ Long Tiễn ban cho đệ tử.
Chuyện này đã hình thành một loại tập tục ở trong Huyền Cơ Đạo Môn, các loại trọng bảo khắp nơi có thể thấy được, được đến cực kỳ dễ dàng.
Được đến dễ dàng thì sẽ tạo ra cảm giác không quá trân quý.
Mà sau khi Huyền Cơ Đạo Môn gặp đại nạn, đệ tử may mắn còn sống sót lại còn có loại tập tục này, chuyện này khiến Thận Long Nguyên Linh A Sửu thổn thức không thôi.
Nếu bọn hắn kiến thức hạn hẹp giống như Diệp Chân...
Đương nhiên, Diệp Chân cũng không phải kiến thức hạn hẹp, theo Diệp Chân, những sư huynh đệ kia của Huyền Cơ Đạo Môn, mỗi một người đều là tu đời thứ hai, Hậu Thiên Linh Bảo thậm chí là Tiên Thiên Linh Bảo dễ như trở bàn tay.