Chương 3201 Kịch Biến Động Trời
Uy Vương Lưu Vô Bệnh và Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung đưa ra kế hoạch này, rất hoàn mỹ, cũng vô cùng thích hợp với hiện trạng của Đại Chu.
Một khi áp dụng thành công, như vậy có thể một lần xoay chuyển xu hướng suy tàn trước mắt của Đại Chu, trọng chấn quốc uy của Đại Chu.
Nhưng kế hoạch thì dù sao cũng là kế hoạch.
Một khi xảy ra ngoài ý muốn, nhất là một khi phòng tuyến ngự ma mới xây xảy ra vấn đề, vậy sụp đổ có thể chính là toàn bộ thực lực của Đại Chu đế quốc, hai đường đại quân của Ma Tộc sẽ tiến thẳng một mạch, tinh nhuệ bố phòng của Đại Chu cũng sẽ tổn thất hơn phân nửa.
Loại ngoài ý muốn này, Đại Chu không chịu đựng nổi.
Nhưng kế hoạch này thì lại là kế hoạch tốt nhất và thích hợp nhất trước mắt.
Cho nên, Uy Vương Lưu Vô Bệnh tìm tới Diệp Chân, thỉnh cầu Diệp Chân đến lúc đó hiệp phòng phòng tuyến ngự ma.
Một khi phòng tuyến ngự ma xuất hiện tình trạng khẩn cấp thì chủ lực Trấn Hải quân của Diệp Chân sẽ ngay lập tức gấp rút tiếp viện, tiêu diệt nguy hiểm.
Cũng chỉ có như vậy, Uy Vương Lưu Vô Bệnh và Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung mới có thể yên tâm áp dụng kế hoạch này.
Diệp Chân không có bất kỳ chối từ, vui vẻ đáp ứng.
Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của Diệp Chân, hơn nữa, trong xương cốt của Diệp Chân càng thích một hoàn cảnh yên ổn, tiến tới theo đuổi Võ Đạo của hắn, mà không phải một quốc gia chiến hỏa bốn phía.
Mà vì kế hoạch này, Uy Vương Lưu Vô Bệnh, Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung còn có quân bộ Đại Chu đã bí mật tiến hành nửa năm, đã đến một bước cuối cùng.
Ba ngày trước, Diệp Chân đã nhận được quân lệnh khẩn cấp của Uy Vương Lưu Vô Bệnh, quân lệnh yêu cầu toàn quân Bắc Hải quân đề phòng, một khi phòng tuyến ngự ma thành lập, thời khắc chuẩn bị cứu viện.
Diệp Chân có một kiện không gian dị bảo chiến lược có thể dung nạp đại lượng quân đội đi vào, còn có thể tiến hành xuyên toa không gian, chuyện này ở trong cao tầng Đại Chu đã không phải là bí mật.
Cho nên Trấn Hải quân ở xa Bắc Hải quận, nhưng Uy Vương Lưu Vô Bệnh vẫn hạ đạt quân lệnh cho Diệp Chân.
Phòng tuyến ngự ma, cũng đã xây dựng đến một bước cuối cùng.
Uy Vương Lưu Vô Bệnh tự mình dẫn đại quân dưới trướng cướp lại Đại Chương Sơn ở cảnh nội Lộ Châu, như vậy, Đại Chương Sơn có thể giống như một mũi tên, nối liền phòng tuyến Lộ Châu và Hồ Châu.
Đồng thời, địa mạch dưới chân núi Đại Chương Sơn hùng hậu, có thể điều động lực lượng địa mạch để tạo dựng trận pháp phòng ngự mạnh mẽ, lại bày ra một chi quân đội tinh nhuệ trong Đại Chương Sơn, có thể hình thành thế cặp sừng hô ứng cho trú quân ở cảnh nội Lộ Châu và Hồ Châu.
Trong Bắc Hải quận, Diệp Chân đã động viên bộ đội chủ lực của Trấn Hải quân, chuẩn bị bất cứ lúc nào chi viện phòng tuyến ngự ma.
Bởi vì có thể đoán được, một khi ngự ma phòng tuyến xây thành, đại quân Ma Tộc chắc chắn sẽ có một đợt phản công mãnh liệt.
Nhưng ngay khi Diệp Chân yên tĩnh chờ đợi quân lệnh của Uy Vương Lưu Vô Bệnh, Uy Vương Lưu Vô Bệnh vừa đánh hạ Đại Chương Sơn, được một đám quan tướng hộ vệ, đặt chân đỉnh cao nhất của Đại Chương Sơn.
Dưới ánh mắt của mấy chục vạn tướng sĩ tận mắt nhìn thấy, toàn bộ đỉnh cao nhất của Đại Chương Sơn đột nhiên không ngừng sụp đổ, toàn bộ đỉnh núi phun ra tử sắc nham tương cao ngàn trượng.
Uy Vương Lưu Vô Bệnh cùng với phó tướng, còn có ba mươi bốn người tướng lĩnh dưới trướng hắn, và hơn ngàn người thân vệ của hắn, tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra thì đã táng thân trong tử sắc nham tương đó.
Ngay cả Nguyên Linh cũng không có một ai thoát tới!
Y hệt quân đoàn trưởng Trấn Nam quân đoàn Bách Thái của Huyết Hà quân thành, toàn bộ tướng lãnh cao cấp của quân đoàn gần như bị diệt.
Chỉ là lúc đó Bách Thái bị nội gian ám sát.
Mà Uy Vương Lưu Vô Bệnh lại chết cực kỳ ngoài ý muốn.
Đỉnh cao nhất của Đại Chương Sơn đột nhiên bộc phát nham tương, thiêu huỷ Uy Vương Lưu Vô Bệnh và một đám tướng lĩnh, chuyện này nói ra, ai mà tin?
Cụ thể là xảy ra chuyện gì, tạm thời đã không có người nào có thể kiểm chứng.
Muốn mạng là, Uy Vương Lưu Vô Bệnh bỏ mình tại chỗ gây nên biến cố to lớn!
Đầu tiên là quân tâm của đại quân dưới trướng Uy Vương vừa công chiếm Đại Chương Sơn triệt để sụp đổ.
Uy vọng của Uy Vương Lưu Vô Bệnh ở trong quân đội là không gì so sánh nổi.
Uy Vương Lưu Vô Bệnh bỏ mình giống như trời sập.
Đại quân Ma Tộc vừa mới bị đánh tan lập tức mừng rỡ, ngóc đầu trở lại, giết quân đội Đại Chu vừa công chiếm Đại Chương Sơn liên tiếp tan rã.
Vừa mới công chiếm Đại Chương Sơn đã có khả năng lập tức thất thủ.
May mà là, quân đội đi theo Uy Vương Lưu Vô Bệnh công chiếm Đại Chương Sơn cũng xem như là quân đội tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Chu, sĩ quan cao cấp và trung cấp còn sót lại rất nhanh đã tổ chức lại thủ thế.
Nhưng bởi vì chuyện Uy Vương Lưu Vô Bệnh bỏ mình đã dẫn đến tổn thất thảm trọng, cho nên, sĩ quan cao cấp còn sót lại lập tức vội vàng trở về hồi báo Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung.
Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung thu được cấp báo, phản ứng đầu tiên lại cho rằng là ai đang nói đùa hắn.
Nói đùa cái gì, Uy Vương Lưu Vô Bệnh là tồn tại thế nào?
Không nói là Chiến Thần của Đại Chu, tu vi bản thân của hắn càng cao tới Đạo Cảnh đỉnh phong, trừ cái đó ra, Tổ Thần Điện của Đại Chu còn an bài hai mươi Đạo Cảnh đi theo bảo hộ, Tuần Tra Ti càng phái ra hai Hư Không Liệp Vương bảo vệ.
Càng có cung phụng Hòa Gia Thần trong Uy Vương phủ của Lưu Vô Bệnh bảo hộ.
Địa Tâm Nham Tương bộc phát?
Lấy năng lực và bảo bối của Uy Vương Lưu Vô Bệnh, tắm rửa ở trong nham tương cũng không có vấn đề, sao lại có thể mất mạng vì Địa Tâm Nham Tương, còn ngay cả Nguyên Linh cũng không trốn ra!
Chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Nhưng, sau khi có tin tức từ con đường khác chứng thực điểm này, Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung không tin cũng không được.
Sau khi Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung xác nhận tin tức này thì tại chỗ đau lòng thổ huyết.
Đau lòng thì đau nhức, nhưng làm một người lính, chiến lược là quan trọng nhất.
Sau đó, Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung quyết định tự mình dẫn quân tiến đến tiếp viện cho Đại Chương Sơn.
Đồng thời, cũng muốn tận mắt xem xét nơi Uy Vương Lưu Vô Bệnh bỏ mình đến cùng có gì cổ quái.
Trực giác của Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung cho rằng Uy Vương Lưu Vô Bệnh bỏ mình, khẳng định có vấn đề, có vấn đề lớn.