Chương 3213 Đấm
Vương tước của Du gia ta, chính là bị cái tên họ Ngũ này hại mất!
Vừa nhắc tới việc này, Mộc quốc công Du Nam lập tức oán khí ngút trời:
- Khiến cha ta tức chết không nói, còn khiến tước vị ta thừa kế còn giảm một bậc! Cố gắng từ một Quận Vương, trong vài năm thành Châu Công! Ngươi biết ta cố gắng liều mạng bao nhiêu năm, mới miễn cưỡng liều ra một chức vị Quốc Công không! Một trăm tám mươi năm, ta liều mạng trên chiến trường một trăm tám mươi năm, còn không khôi phục được vinh quang của Du gia ta! Bỏ qua cho bọn họ?
- Tuyệt đối không thể nào!
Mộc quốc công Du Nam hướng về phía Diệp Chân gầm lên, trong tiếng gầm gừ, là oán hận và lửa giận vô biên!
Mộc quốc công Du Nam nói như vậy, Diệp Chân lập tức nhớ lại.
Thật ra thì chuyện này, cũng coi là một công án của Đại Chu, Đại Ti Thiên Ngũ Dự là cõng nồi thay Nhân Tôn Hoàng Cơ Long. Đại Chu lập quốc nhiều năm như vậy, rất nhiều quý tộc, đó cũng không phải giả, tuy có quy định giảm một bậc tước vị thừa kế, nhưng không ngăn được các quý tộc của Đại Chu sống lâu.
Vô số năm trôi qua, đã trở thành gánh nặng to lớn của Đại Chu. Bất luận là đất đai hay là tài lực, vân vân.
Cho nên, mỗi một đời Đế vị tại nhiệm đều có một nhiệm vụ vĩnh cửu - phế Tước Vị!
Có cơ hội thích hợp thì tước đi một hai bậc tước vị, có tội danh thích hợp thì lập tức tước Tước vị.
Đặc biệt là những quý tộc có số lượng đất phong lớn, là mục tiêu phế Tước vị của Hoàng đế.
Một trong những tác dụng của đám chó săn Tuần Tra Ti này chính là vơ vét tội danh, tìm chứng cứ.
Thật không may, phụ thân của Mộc quốc công Du Nam, năm đó là Mộc Quận Vương, rơi vào trong tay Đại Ti Thiên Ngũ Dự, tội danh không lớn, nhưng lại có chứng cứ xác thực, mà còn là một tội danh khá hiển hách.
Sau đó chuyện này đơn giản, Tuần Tra ti báo chuyện này lên, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long mượn lý do, phế một bậc tước vị của Mộc quận vương, xuống làm Mộc Quốc Công, cắt giảm một nửa đất phong. Vương Tước Đại Chu cực kỳ trân quý, đặc biệt là Quận Vương trước kia, cho du không được đất đai của nửa châu thì cũng không kém bao nhiêu.
Tổn thất này rất lớn.
Hơn nữa bởi vì tội danh không rõ ràng, dưới hai đả kích nặng nề, nguyên Mộc Quận Vương không đến một hai năm thì buồn bực mà chết, sau đó Du Nam thừa kế tước vị, thì thành Châu Công.
Trước kia đất phong có sáu quận, trong vòng một hai năm, đã bị chẻ thành hai quận.
Thù hận này, người Du gia nhớ mãi không quên!
Thật ra thì từ góc độ của Diệp Chân, năm đó Đại Ti Thiên Ngũ Dự cũng chỉ là làm đúng chức trách thôi, Du gia xui xẻo, đụng phải họng súng của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
Chỉ là, Du gia sẽ không hận Hoàng đế, mà chỉ hận Đại Ti Thiên Ngũ Dự.
Có điều Đại Ti Thiên Ngũ Dự quyền thế lừng lẫy, Du gia muốn báo thù cũng không có năng lực hay cơ hội, bây giờ, rốt cục cũng chờ được.
- Còn đơ ra đấy làm gì, còn chưa động thủ!
Mộc quốc công Du Nam rống giận về phía thân vệ của hắn.
Có mệnh lệnh của Quốc Công nhà mình, lực lượng của những thân vệ này tăng mạnh, muốn động thủ, tiếng quát lạnh của Diệp Chân cũng vang lên:
- Kẻ tự tiện xông vào tất phải chết!
Mộc quốc công Du Nam cũng đi ra từ chiến trường, những thân vệ này tuy từng người bị khí tức của Diệp Chân làm cho giật mình, nhưng dưới quân lệnh của Mộc quốc công Du Nam, cũng không dám chống lại, đồng thời lao về phía Diệp Chân.
Diệp Chân cũng không nói nhảm nữa, bước ra một bước, gợn sóng màu bạc tản ra, khiến cho thân vệ của Mộc quốc công từng tên chậm như ốc sên, ba quyền hai cước, đã khiến toàn bộ những thân vệ này ngã xuống, bao gồm cả hai Đạo Cảnh kia.
Diệp Chân uy mãnh như vậy khiến Mộc quốc công đổi sắc mặt, hắn cũng không ngờ Diệp Chân lại có thể đánh như vậy.
- Họ Diệp, ngươi đây là thực sự muốn sống mái với ta sao?
- Nhận ủy thác của người, phải hết lòng làm việc vì người!
Diệp Chân chắp tay lần nữa.
- Ngày hôm nay, ai dám cướp người thì ta sẽ đánh kẻ đó!
- Ngươi!
Mộc quốc công Du Nam tự nghĩ không đánh lại Diệp Chân, sau khi cau mày, đột nhiên cười ha hả.
- Họ Diệp, ta lại quên mất…
Nói xong hắn trực tiếp vung ra một trang giấy lụa.
- Nửa khắc đồng hồ trước, bọn họ đã bị ta mua từ Nội Phủ Ti! Hiện tại, tất cả bọn họ đã là nô lệ của ta, ta mang nô lệ trở về, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Ngươi dám cướp nô lệ của ta, chuyện này, ta có bẩm báo cho bệ hạ, cũng là ta chiếm lý!
Lúc đang nói chuyện, Mộc quốc công Du Nam đắc ý dào dạt giơ lên sách lụa trong tay:
- Người đâu, dùng ngọc giản lưu ảnh toàn phương vị, bắt những người khác về cho ta! Ai dám cướp nô lệ của ta thì lưu lại chứng cứ, sau này bản công sẽ đến ngự tiền tố cáo!
Nhìn bộ dáng dương dương đắc ý của Mộc quốc công Du Nam, Diệp Chân cau mày.
Đế đô Lạc Ấp của Đại Chu, có đôi khi quy củ rất nguy hiểm, phạm quy củ một chút sẽ có thể ném ngươi từ trên cao xuống, như phụ thân của Mộc Quốc Công Du Nam bị tước đi trước vị Quận Vương. Nhưng có lúc, quy củ lại không đáng một đồng!
Lúc này, Mộc Quốc Công Du Nam lấy ra văn thư sẽ rất nguy hiểm.
Có văn thư này, nháo đến đâu thì Diệp Chân cũng không thể mang đi ba người con của Ngũ Dự, còn có thể bị kiện, thậm chí là kiện lớn.
Cho nên, khi Mộc Quốc Công Du Nam lấy ra văn thư mua nô lệ này, hai tử một nữ của Ngũ Dự, trong vòng một ngày, bọn họ đã trải qua biến đổi nhân sinh, từ chủ nhân biến thành nô lệ, đã triệt để đần độn.
Ngũ Trung bảo vệ trước mặt bọn hắn lại chậm rãi giơ trường đao trong tay lên, lưỡi đao sắc bén lại bổ về phía hai trai một gái của Đại Ti Thiên Ngũ Dự.
Hành động này khiến sắc mặt của Diệp Chân, đặc biệt là Mộc Quốc Công Du Nam đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Ngũ Trung lại tuyệt vọng, muốn chém giết ba đứa con của Ngũ Dự, miễn cho bọn họ rơi vào trong tay địch nhân, chịu tội chịu nhục.
- Ngươi dám!
- Ngươi dám giết bọn họ, lão tử tru di cửu tộc, đào mộ tổ nhà ngươi!
Mộc Quốc Công Du Nam tức giận.
Đối với loại uy hiếp này, Ngũ Trung căn bản không quan tâm, không để ý chút nào, ngược lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, là một tia mong đợi cuối cùng!
Diệp Chân rõ ràng, Ngũ Trung đây là đang hỏi hắn, có thể bảo vệ ba người con này của Đại Ti Thiên Ngũ Dự hay không.
Nếu như nhưng bảo vệ thì thôi, còn nếu như Diệp Chân không thể bảo vệ, vậy Ngũ Trung sẽ để bọn họ ra đi thống khoái một chút, miễn cho bọn họ phải chịu khổ cực.
Mộc Quốc Công Du Nam cũng phản ứng lại, Ngũ Trung này là tử sĩ, sao lại quan tâm đến uy hiếp của hắn chứ, nếu ba người này cũng bị chém giết, vậy một bụng oán hận này của hắn tìm ai giải quyết?
Nếu thật sự như thế, hắn sẽ uất ức chết.
Vậy phải làm sao bây giờ?