Chương 3212 Thiên Kinh Địa Nghĩa?
Dùng thây ngang chất đồng, máu chảy thành sông để hình dung cũng không đủ.
Hai nam một nữ của Ngũ Dự ở nơi đó ôm nhau run lẩy bẩy, mà khắp người võ sĩ Ngũ Trung và hai gã khác đầy máu me, cầm đao canh giữ ở cửa chính, trong đôi mắt trừ điên cuồng vẫn là điên cuồng.
Nhìn thấy Diệp Chân muốn vào phủ, hai vị võ sĩ máu me khắp người tỏa ra sát khí muốn ngăn cản, nhưng lại bị Ngũ Trung cầm đao ngăn lại.
Sau đó, Ngũ Trung sải bước đi về phía ba người con của Ngũ Dự đang ôm chặt nhau.
Có thể là bị Ngũ Trung giết người nhà dọa sợ, hai nam một nữ của Ngũ Dự thấy Ngũ Trung đi tới thì lập tức rít lên, nhưng Ngũ Trung lại mặc kệ, xách lấy ba người này, sau đó mạnh mẽ ép bọn hắn quỳ lên vũng máu trên mặt đất, quỳ gối trước mặt Diệp Chân.
Đồng thời, bản thân Ngũ Trung cũng không nói một lời quỳ gối trong vũng máu trước mặt Diệp Chân.
Diệp Chân biết, đây mới thực là người trung nghĩa.
- Aiz...
Than nhẹ một tiếng, Diệp Chân vỗ bả vai Ngũ Trung, sau đó đi đến trước mặt ba người con của Ngũ Dự:
- Ta tên là Diệp Chân, là thuộc hạ của phụ thân các ngươi khi còn sống, từ nay về sau, các ngươi phải tiếp nhận theo sắp xếp của ta, ta sẽ để các ngươi... sống thật tốt!
Diệp Chân vừa nói xong địa, trưởng tử Ngũ Dự bỗng nhiên nhảy cỡn lên, chỉ Ngũ Trung rống to:
- Nhanh, giết hắn! Giết hắn báo thù cho mẫu thân của ta...
Ngũ Trung thì cười thảm một tiếng, vẫn như cũ không nói một lời quỳ ở nơi đó.
- Ngươi, nhanh giết hắn!
Có lẽ là có Diệp Chân tăng thêm lòng dũng cảm, trưởng tử Ngũ Dự lại nhào tới định cắn xé Ngũ Trung, chuyện này làm cho Diệp Chân nhướng mày, không chút khách khí tát một bàn tay tới, trực tiếp làm cho trưởng tử Ngũ Dự té xuống đất, miệng đầy tiên huyết.
Trưởng tử này của Đại Ti Thiên Ngũ Dự xem ra lại giống như tên rác rưởi, trách không được Ngũ Dự không để cho hắn vào Tuần Tra Ti.
- Người đâu.
Quản gia của Bắc Hải Châu Công phủ ở Lạc Ấp đã sớm dẫn người hầu đến đây, Diệp Chân quát nhẹ một tiếng, ngay lập tức tiến lên tuân mệnh.
- Dẫn hắn xuống dưới, để cho bọn hắn tỉnh táo một chút, thanh tỉnh một chút! Mặt khác, phái người tới thanh lý Ngũ phủ, an bài công việc an táng cho Đại Ti Thiên Ngũ đại nhân, còn có gia quyến của hắn.
Hiện tại, Ngũ phủ đã không còn ai làm việc này, những việc này chỉ có thể do Diệp Chân làm, ai bảo hắn nợ ân tình chứ.
- Vâng, công gia...
- Chậm đã!
Ngay khi quản gia lên tiếng trả lời, ngoài cửa Ngũ phủ cũng vang lên thanh âm.
Một tướng lĩnh mặc khôi giáp, mang theo một đám thuộc hạ, từ ngoài cửa Ngũ phủ đạp vào, một vòng râu quai nón kia, đặc biệt chói mắt.
- Mộc quốc công!
Con mắt Diệp Chân nhảy dựng, từ xa chắp tay với tên nam tử này, nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt này, Diệp Chân biết, Mộc quốc công Du Nam, quý tộc uy tín lâu năm của Đại Chu, lão tướng quân đội.
Thấy Diệp Chân thi lễ, Mộc quốc công Du Nam khà khà cười lạnh một tiếng, cũng không đáp lễ, mà bước thẳng vào trong Ngũ phủ, bắt đầu đánh giá.
- Chậc chậc, Ngũ tặc này vẫn có mấy phần dũng khí, không ngờ lại có thể cam lòng giết toàn bộ người trong phủ! Có điều, nếu hắn có thể chém giết hai nhi tử một nhi nữ của mình, gia gia mới thật sự giơ ngón tay cái với hắn, khen hắn một tiếng trâu bò!
Mộc quốc công Du Nam vây quanh hai nhi tử một nhi nữ của Ngũ Dự bắt đầu đánh giá:
- Có điều, cuối cùng hắn vẫn không đủ “trâu”, để lại cho gia gia ta cơ hội trả thù huyết hận.
- Chậc chậc, cái tên tặc tử Ngũ Dự này lớn lên không ra gì, nhưng khuê nữ lớn lên lại xinh đẹp! Ừm, hai nhi tử này của hắn cũng không tệ.
- Ha ha ha ha, Ngũ Dự, lão tặc ngươi cũng có ngày hôm nay!
Mộc quốc công Du Nam cười lớn, quát đám tùy tùng:
- Người sống thuộc về Ngũ phủ, đều mang đi cho gia gia!
Mộc quốc công Du Nam mang tới một đội thân vệ, giống như lang như hổ vọt vào, Ngũ Trung cùng hai người khác vẫn luôn quỳ gối trong vũng máu, đột nhiên nhảy lên, hoành đao bảo vệ hai nhi tử một nhi nữ của Ngũ Dự phía trước, không nói một lời, nhưng sát khí và tử khí tràn ra bốn phía.
Nhìn một màn này, Mộc quốc công Du Nam cười ha hả, lần nữa vây quanh ba người Ngũ Trung, đánh giá:
- Chậc chậc, tử sĩ à! Tặc tử Ngũ Dự này lại còn có thể nuôi được tử sĩ, không tệ, không tệ, ngày hôm nay được mở mang kiến thức một chút.
- Dám phản kháng, giết chết ngay tại chỗ!
Trong tiếng cười, thanh âm của Mộc quốc công Du Nam trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Thân vệ của Mộc quốc công Du Nam vừa nãy dừng lại, đột nhiên lại bắt đầu di chuyển.
Đặc biệt là hai Đạo cảnh trong đám thân vệ, khí tức trong chớp mắt đã tăng lên cực hạn, đây là có ý muốn giết người.
Diệp Chân biết, nếu hắn không ra tay, hai tử một nữ này của Ngũ Dự sẽ thật sự xong rồi.
Cũng không thấy Diệp Chân hành động như thế nào, chỉ thấy bả vai nhoáng lên, Diệp Chân đã ngăn phía trước mặt đám thân vệ mà Mộc quốc công Du Nam mang tới.
Tuy lúc này, Diệp Chân chỉ có một mình, nhưng Diệp Chân đứng ở đó, lại giống như một ngọn núi lớn chắn ngang, trực tiếp trấn đội thân vệ kia của Mộc quốc công Du Nam ở đó, hai Đạo cảnh dẫn đầu, bị khí tức của Diệp Chân áp chế xuống, vô cùng nghiêm nghị.
Còn nữa, thân phận của Diệp Chân cũng không phải bình thường, Tước Vị Châu Công cao quý như vậy, nếu không có mệnh lệnh của Mộc quốc công Du Nam, bọn họ còn không dám chủ động tấn công.
Thấy Diệp Chân ra tay, sắc mặt Du Nam đột nhiên trở nên lạnh lùng, lên tiếng:
- Ta nói, Diệp Châu Công, ngươi không ở Bắc hải của ngươi lăn lộn, chạy đến đây nhảy vào vũng nước đục này làm gì. Ngũ Dự chết, gia gia hôm nay vui vẻ, không so đo với ngươi, thức thời thì mau đi đi!
Diệp Chân chắp tay lần nữa:
- Mộc quốc công, Đại Ti Thiên Ngũ Dự đã chết, người chết nợ mất, người tha được thì nên tha, Đại Ti Thiên chỉ còn dư lại mấy huyết mạch này, cho bọn hắn một con đường sống đi, để Diệp Chân ta nợ ngươi một nhân tình!
Tư thế của Diệp Chân rất thấp, đồng thời cũng hi vọng Mộc quốc công lui một bước, bán cho hắn cái mặt mũi này, đây có lẽ là Diệp Chân đã thay đổi.
Mười năm trước, đụng phải loại chuyện này, Diệp Chân sẽ trực tiếp dùng nắm đấm nói chuyện, bây giờ, gặp loại chuyện này, Diệp Chân cảm thấy có thể giải quyết hòa bình thì vẫn nên giải quyết hòa bình.
Nhưng Mộc quốc công hiển nhiên không cho Diệp Chân cái cơ hội giải quyết hòa bình này, nhìn về phía Diệp Chân cười lạnh một tiếng:
- Cho ngươi mặt mũi, Diệp Bắc Hải, mặt mũi của ngươi còn không lớn như vậy!