Chương 3225 Nguyên Hồng Ưng Phiền Muộn
Rất nhiều thị dân Lạc Ấp nhìn Lạc Ấp ngày càng tiêu điều, toàn cảnh là không hiểu, Đại Chu này bị sao vậy?
Đại Chu thiết huyết không hướng không thắng trước kia chạy đi đâu rồi?
Sao bây giờ đến một côn trùng cũng dám đến cắn trên người Đại Chu một cái chứ?
Trong tửu quán, cũng tràn đầy lời nói xúc động phẫn nộ, chỉ điểm giang sơn.
Có mắng thống soái tiền quân không góp sức.
Càng có người mắng Ngũ Dự vô năng dẫn đến Uy Vương và Vệ Quốc Công bỏ mình.
Còn có người mắng Quân Bộ Thượng Thư Ban Lệ là giá áo túi cơm lầm nước.
Các loại ngôn luận xúc động phẫn nộ bay đầy trời.
Vào thời kỳ thái bình của Đại Chu, loại chửi bới bàn luận về trọng thần trong triều như vậy, nếu như bị Tuần Tra Ti nghe được thì cũng không phải là tội nhỏ.
Quý tộc phạt tiền, người bình thường phạt dịch, đó cũng là nhẹ.
Nhưng hôm nay, bởi vì liên tiếp đánh bại mà xuất hiện ngôn luận như vậy đầy đường, Tuần Tra Ti đã không quản được, cho dù mở rộng ngục giam gấp mười lần, nhân thủ tăng thêm gấp trăm lần thì cũng bắt không hết.
Dứt khoát mặc kệ.
Cũng chính là loại tình huống này, một loại ngôn luận cực kỳ nguy hiểm khác lại lặng lẽ xuất hiện.
- Các ngươi nói, Đại Chu chúng ta bao nhiêu năm này cũng chưa từng trải qua thất bại thảm như vậy, vì sao mấy năm này lại liên tiếp xuất hiện chứ?
- Vì sao ư?
Trong tửu quán, thư sinh đang uống rượu chỉ lên trời, không tiếp tục nói nữa.
- A, tiểu hỏa tử vẫn rất cẩn thận, nhưng ta già rồi, không quan trọng, nói thì nói thôi!
- Đương kim Thánh thượng là một trong lịch đại đế vương của Đại Chu ném thành mất đất nhiều nhất.
- Tại sao có thể như vậy, mấy năm trước vẫn rất thánh minh mà?
- Đúng vậy, ai biết được!
- Nghe nói... Có gian nhân làm loạn!
- Gian nhân? Gian nhân là ai?
- Còn có thể là ai, mấy năm này hãnh tiến cũng chỉ có một đại quốc sư!
Thư sinh trẻ tuổi đang uống rượu lại mở miệng.
- Đại quốc sư?
- Aiz... Tại sao bệ hạ lại bị mê hoặc chứ? Bệ hạ thánh minh đi đâu rồi?
- Ai biết được....
Diệp Chân vì chờ đợi tình báo Thánh Ưng gia tộc tiến một bước, tùy ý đi vào một tửu quán ngồi một hồi, trong tửu quán nghe thấy mọi người nói chuyện lại làm cho Diệp Chân trợn mắt hốc mồm.
Ngôn luận kiểu này có thể xưng là cực kỳ to gan.
Sau đó, thần niệm của Diệp Chân tản ra, phát hiện trong tửu quán gần đó, và còn không ít tửu quán khác đều đang đàm luận tình báo giống vậy.
Hướng gió này có chút bất thường, làm cho Diệp Chân ngửi được một loại tín hiệu vô cùng dị thường.
Dân phong Đại Chu mở ra, nhưng trực tiếp công khai nghị luận vị Cửu Ngũ Chí Tôn kia lại cực ít.
Diệp Chân vốn định thông báo cho Tuần Tra Ti một tiếng, nhưng ghi chép phù tấn xong, cuối cùng lại bị Diệp Chân tiêu hủy.
Nhiều người đều đang nghị luận như vậy, ngươi nói Tuần Tra Ti xử trí như thế nào?
Thật ra thì căn nguyên vẫn là trước mắt khắp nơi Đại Chu nổ ra chiến trường, còn khắp nơi bị đánh bại.
Tuần Tra Ti xử trí cũng không có nhiều tác dụng lắm.
Huống hồ, lúc này trong Tuần Tra Ti, bởi vì nguyên Đại Ti Thiên Ngũ Dự bỏ mình nên còn đang tiến hành một vòng tẩy bài quyền hạn mới, những việc này, cho dù Diệp Chân thông báo thì chỉ sợ cũng không ai quản.
Khoảng sau một canh giờ, Diệp Chân đạt được tình báo tiếp theo của Ngưu Nhị.
Mặc dù nhân số của Thánh Ưng gia tộc ở Mộc Châu không nhiều, trước mắt biết được chỉ có khoảng mười vị.
Nhưng đây chỉ là tộc nhân bản tộc nguyên họ của Thánh Ưng gia tộc, đội ngũ Thánh Ưng gia tộc mang tới lại không ít.
Năm mươi vạn, không nhiều cũng không ít.
Chiếm một châu chi địa là không có bất cứ vấn đề gì.
Trước mắt, đang chia thành mấy bộ, lấy Mộc Châu làm trung tâm cấp tốc khuếch trương về bốn phương tám hướng.
Nửa ngày sau, tin tức về phân bố và số lượng cao thủ của toàn bộ lực lượng Thánh Ưng gia tộc đã xuất hiện trên bàn Diệp Chân.
Một ngày sau, Diệp Chân chuẩn bị tốt đại khái kế hoạch, còn có kế hoạch khẩn cấp, lần nữa thản nhiên rời khỏi cửa thành Lạc Ấp.
Ngay khi bước ra khỏi Lạc Ấp, tâm tình của Diệp Chân vô cùng quái dị.
Thánh Ưng gia tộc tập kích Mộc Châu, phản ứng của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại vô cùng bình thản, mà đến khi Diệp Chân rời khỏi Lạc Ấp cũng không có bất kỳ ý tứ triệu kiến hắn.
Không có ý tứ triệu kiến Diệp Chân chính là không có ý tứ bắt đầu sử dụng Diệp Chân.
Diệp Chân không rõ, danh tướng giống như hắn, cho dù phái đến chiến trường nào thì đều có thể ổn định chiến thế một phương, nhưng vì sao Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại không dùng hắn chứ?
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long làm việc, Diệp Chân càng ngày càng xem không hiểu.
Xem không hiểu nên hắn dứt khoát rời khỏi.
....
Trên bầu trời Thiết Mộc quận thành ở phía tây Mộc Châu, Nguyên Hồng Ưng đạp trên một con Ngũ Trảo Ngân Long, vẻ mặt có chút phiền muộn.
Con Ngũ Trảo Ngân Long này là lễ vật sau khi tu vi của hắn đột phá đến Giới Vương Cảnh được lão tổ tông ban thưởng cho hắn.
Hai người hầu cận là Mao ma ma và Phúc công công của hắn, theo hầu hai bên Ngũ Trảo Ngân Long, bất cứ lúc nào chờ Nguyên Hồng Ưng phân phó.
Trải qua mấy năm, tu vi của Phúc công công đã tiến thêm một bước, tu vi của Mao ma ma vẫn như cũ bị vây ở Giới Vương Cảnh cửu trọng đỉnh phong mà vẫn chưa đột phá đến Đạo Cảnh.
Nhưng những chuyện này, đều không phải chuyện Nguyên Hồng Ưng để ý, hai nô bộc mà thôi, càng đừng nhắc đến làm cho Nguyên Hồng Ưng phiền muộn.
Làm cho Nguyên Hồng Ưng phiền muộn là một tin tức mà hắn vừa đạt được không lâu.
Tin tức có quan hệ đến Diệp Chân.
Lần trước thất bại thảm hại trong tay Diệp Chân ở Ngũ Tiên Đảo, còn để tam ca Nguyên Ngân Ưng mang hình ảnh hắn thảm bại thông qua Cửu Thiên Thần Nhãn Đại Trận truyền về Thánh Ưng giới và các tiểu thế giới khác lệ thuộc Thánh Ưng gia tộc.
Đương nhiên, có thể nhìn thấy tình cảnh lúc đó chỉ có số lượng không nhiều tộc nhân dòng chính và thân tộc trực hệ của Thánh Ưng gia tộc.
Chuyện này đã làm cho Nguyên Hồng Ưng mất hết mặt mũi, nhận hết trào phúng.
Nhưng tính cách của Nguyên Hồng Ưng cực kỳ cứng cỏi.
Sau khi quay lại Thánh Ưng giới, tức giận phấn đấu khổ tu, những năm này tu vi một đường hát vang tiến mạnh, nhanh chóng tăng lên đến Giới Vương Cảnh cửu trọng đỉnh phong, xem như là thế hệ trẻ tuổi có tu vi tăng lên nhanh nhất trong Thánh Ưng gia tộc.
Vì đâu, chính là vì báo thù!