← Quay lại trang sách

Chương 3240 Quả Thật Là Diệu Sách

Chỉ khoảng trăm năm? Mà còn nhanh chóng chuyển biến xấu và giảm bớt?

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thất vọng nói.

Thời gian một trăm năm, quá ít.

Căn bản không đủ!

Đã vậy còn giảm bớt!

- Vậy theo ý của đại quốc sư, quốc thổ này phải ném tới trình độ nào thì trẫm mới có thể tục thọ vạn năm?

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long rất chính thức dò hỏi.

- Bệ hạ, thần cũng không biết số lượng cụ thể.

Đại Quốc Sư Vũ Chân trả lời làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long vô cùng khó chịu:

- Đại quốc sư ngươi cũng không biết?

- Sao ngươi có thể không biết?

- Vậy lúc trước ngươi nói tới tục thọ vạn năm, chẳng phải đang gạt trẫm?

- Bệ hạ đừng vội.

Đại Quốc Sư Vũ Chân cười lắc đầu:

- Thần tuyệt đối không có lừa gạt bệ hạ. Chỉ là quốc thổ phải mất đi tới trình độ nào mới có thể tục thọ vạn năm phải cần bệ hạ tự mình trải nghiệm?

- Tự trẫm trải nghiệm?

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long không hiểu hỏi.

- Không sai!

- Trước mắt quốc thổ mất đi, nhưng thật ra đang giảm phụ cho bệ hạ! Bây giờ, mỗi khi bệ hạ mất đi một mảnh quốc thổ, thân thể đều sẽ cảm nhận được nhẹ nhõm, cơ năng của thân thể cũng sẽ có khôi phục.

- Như vậy, đến một ngày nào đó, sau khi mất đi quốc thổ, thân thể của bệ hạ không còn cảm nhận được nhẹ nhõm hơn chút nào nữa, mà cơ năng của thân thể cũng không khôi phục thêm được nữa, khi đó quốc thổ mất đi đã đầy đủ!

- Bệ hạ cũng có thể lần nữa khai cương thác thổ, thành tựu Thánh Quân vạn thế.

Lời nói này, nói hợp tình hợp lý, làm cho lo nghĩ trong lòng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tiêu tan hết, nhưng vẫn còn lo lắng.

- Đại quốc sư, chuyện ném thổ mất cương này can hệ trọng đại, tiếp tục ném như vậy nữa, ngơi cũng không thể nói trẫm ném toàn bộ quốc thổ Đại Chu được.

- Ném cương mất thổ phải tới trình độ nào, đại quốc sư hẳn là sẽ có một vài nắm chắc chứ?

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hỏi.

- Bệ hạ, trước đó, thần đã nghiên cứu tình huống của mấy đời tiên đế tục thọ thành công, mất đi khoảng một phần ba quốc thổ, sau đó đoạt lại đồng thời mở cương thì có thể thêm thọ hai ngàn đến ba ngàn năm, nếu mất đi một nửa quốc thổ, lại đoạt lại khai cương thác thổ, có thể thêm thọ năm ngàn năm đến vạn năm.

- Một phần ba quốc thổ, ngươi nói chính là Thành tổ? Nói như vậy, trẫm phải mất đi một phần ba quốc thổ, thậm chí là một nửa quốc thổ sao?

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hỏi.

- Bệ hạ, đây cũng chỉ là thần đo lường tính toán, chuyện Thiên Đạo quốc vận vô cùng huyền ảo, không phải lực lượng của một mình thần có thể thăm dò.

- Bệ hạ thân là Nhân Vương Thánh Quân, đối với Thiên Đạo quốc vận này là mẫn cảm nhất, cảm thụ của ngài sẽ rõ ràng hơn.

Nghe vậy, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long gật đầu, lần nữa nhắm mắt suy nghĩ, nửa ngày sau mới hỏi lần nữa.

- Đại quốc sư, trẫm vừa tính toán một chút, Đại Chu ta có một trăm linh tám châu, trước mắt thực có không đến bảy mươi tám châu.

- Tính toán, đã mất đi một phần ba quốc thổ.

- Vậy có phải là nói, hiện tại, nếu trẫm bắt đầu thu phục quốc thổ thì có thể tục thọ ba ngàn năm hay không?

Sở dĩ Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hỏi như vậy là bởi vì gần đây liên tiếp ném thổ mất cương, hắn thống trị đã xuất hiện vấn đề.

Làm một Hoàng đế, hắn phi thường mẫn cảm trên vấn đề quyền hạn này, hắn có thể cảm giác được, uy vọng và quyền hạn của hắn đang hạ xuống, cho nên mới hỏi vấn đề này.

- Sao là mất đi một phần ba?

Đại Quốc Sư Vũ Chân đầu tiên nhíu mày, sau khi hiểu rõ nói:

- Có chuyện bệ hạ tính sai.

- Chuyện nào?

- Huynh đệ Ly Thân Vương Cơ Nguyên của bệ hạ chiếm cứ mười lăm châu, mặc dù cát cứ nhưng trên danh nghĩa vẫn phụ thuộc vào Đại Chu.

- Cho nên, trước mắt Đại Chu mất đi quốc thổ, trên thực tế còn xa chưa đạt tới trình độ một phần ba.

Nói xong, Đại Quốc Sư Vũ Chân lại nói:

- Hơn nữa, chuyện này nói thẳng thắn hơn, giống như bệ hạ giảm phụ đồng thời lại bồi bổ.

- So sánh một chút, trước mắt bệ hạ gánh vác, một ngày bệ hạ phải tốn trăm vạn cân khí lực, nhưng mỗi ngày bệ hạ ăn, thậm chí là được quốc vận gia trì, chỉ có thể khôi phục mười vạn cân khí lực.

- Nếu vậy thì vẫn còn tiêu hao chín mười vạn cân khí lực, chỉ có thể là tiêu hao thọ nguyên của bệ hạ làm đại giá.

- Bây giờ mất đi quốc thổ, giảm phụ cho bệ hạ, mới có thể giúp bệ hạ một ngày tiêu hao hết khí lực giảm xuống còn tám mươi vạn cân, nhưng mỗi ngày bệ hạ vẫn như cũ chỉ khôi phục mười vạn cân khí lực, cho nên vẫn đang hao tổn thọ nguyên của bệ hạ.

- Như vậy, loại tình huống trước mắt này, bệ hạ vẫn như cũ cần giảm phụ, giảm phụ càng nhiều hơn!

Đạo lý của Đại Quốc Sư Vũ Chân rất đơn giản, làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nghe hiểu vô cùng rõ, so với nhóm Thánh Tế của Tổ Thần Điện nói đến một đống Thiên Đạo tối nghĩa làm cho hắn nghe không hiểu nói gì thì lời của đại quốc sư muốn cao minh hơn rất nhiều.

Cho nên mỗi một lần Đại Quốc Sư Vũ Chân giải thích đều làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tin tưởng một chút.

Bởi vì loại hiểu rõ này, làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cảm thấy kế hoạch này là hắn đang chấp hành vì bản thân, mà không phải là vì Đại Quốc Sư Vũ Chân.

Chỉ là, lời giải thích này của đại quốc sư làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long càng thêm lo lắng:

- Mất đi một thành rưỡi quốc thổ mới khiến cho trẫm giảm phụ khoảng hai thành, vậy nếu muốn giảm phụ hoàn toàn, chẳng phải quốc thổ Đại Chu này của trẫm phải mất đi tám thành thậm chí hơn chín thành thì trẫm mới có thể tục thọ sao?

- Đến lúc đó, chỉ sợ Đại Chu của trẫm đã vong rồi, vậy trẫm tục thọ còn có lợi ích gì?

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nhíu mày hỏi.

- Bệ hạ nên nghĩ rằng giảm phụ, chỉ là một giảm, bệ hạ quên còn có một tăng?

- Một tăng?

- Đúng, đến lúc đó, quốc thổ Đại Chu là bệ hạ tự mình đánh xuống, Thiên Đạo đạo quốc vận gia trì cho bệ hạ đương nhiên lại không phải bình thường.

- Hiện tại quốc thổ của bệ hạ là kế thừa từ tổ tiên, thu lợi Thiên Đạo quốc vận gia trì có hạn, một ngày nhiều nhất chỉ có thể khôi phục mười vạn cân khí lực.

- Nếu như bệ hạ tự tay khai cương thác thổ, Thiên Đạo quốc vận này thêm dưới khuôn mặt, bệ hạ có thể khôi phục ba mươi vạn cân, năm mươi vạn cân, thậm chí là trăm vạn cân khí lực, đây cũng là một trong các giai đoạn tục thọ vạn năm cho bệ hạ!

Đại Quốc Sư Vũ Chân nói.