← Quay lại trang sách

Chương 3339 Đại Giới Vẫn Có Thể Chấp Nhận

Ở chung một chỗ với Thánh Tế Mạc Vũ, Diệp Chân đã biết một bộ phận bí mật có quan hệ đến các Thánh Tế của Tổ Thần Điện ngủ say.

Bọn hắn ngủ say là mượn nhờ uy lực của một món Tiên Thiên Linh Bảo, sau khi bị tỉnh lại thì thọ nguyên sẽ còn lại mấy chục năm đến một hai trăm năm, chuyện này phải xem tình trạng của mỗi vị Thánh Tế trước khi ngủ say.

Nhưng, sau khi bị ngủ say tỉnh lại trong Tiên Thiên Linh Bảo này, tất cả Thánh Tế đều sẽ nắm giữ một loại bí pháp, có thể tăng phúc lực lượng của mình trên phạm vi lớn.

Nhưng đại giới lại là số thọ nguyên không nhiều đó.

Nhưng đối với rất nhiều Thánh Tế của Tổ Thần Điện thì một trăm năm sau tọa hóa và hôm nay tọa hóa cũng không có nhiều khác nhau lắm.

So với tọa hóa mà không có tiếng tăm gì thì còn không bằng liều một trận tử chiến, kéo theo mấy đệm lưng.

Chính là loại tư tưởng này mới thành tựu nên uy danh của Thánh Tế Tổ Thần Điện, làm cho chư thần Thiên Miếu cực kì kiêng kị đối với Thánh Tế Tổ Thần Điện tỉnh lại trong ngủ mê.

Giống như hôm nay, Thánh Tế Mạc Vũ đại chiến ba vị Chấp Pháp Thần Tướng, tại chỗ chém giết Chấp Pháp Thần Tướng Huyền Khuê.

Đây đối với chư thần Thiên Miếu có được trường sinh đương nhiên là không nguyện ý nhìn thấy nhất.

Cách đó không xa, Huyền Kiếm Bạch vừa trở về, rốt cục thở dài một hơi.

Thiên Miếu bọn hắn đấu với Tổ Thần Điện nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết hư thực của Thánh Tế Tổ Thần Điện, đã hiểu rõ, Thánh Tế Mạc Vũ tiêu hao lực lượng như vậy, lúc này đã cách tan thành mây khói không xa.

Thiên Miếu Hồng Nhu cũng thở dài một hơi, đại công ngàn vạn.

Thánh Tế Mạc Vũ chết rồi.

Diệp Chân cũng sắp bị đưa đi trục xuất chi địa, xem như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.

Phiền phức duy nhất chính là một vị Chấp Pháp Thần Tướng bỏ mình, đây đối với Thiên Miếu chính là một tổn thất cực lớn, chỉ sợ làm hắn ăn không ít liên lụy.

- Như thế, Hồng Nhu ở đây cung tiễn hai vị đi xa!

Hồng Nhu cười tủm tỉm chắp tay, tư thái của người thắng không cần nhiều lời.

Thánh Tế Mạc Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồng Nhu một chút, nghĩ muốn tiêu diệt Hồng Nhu, nhưng lực lượng nhanh chóng trôi qua lại làm cho hắn biết rõ, chuyện này không thể nào.

Cuối cùng, Thánh Tế Mạc Vũ nhìn thoáng qua phương hướng hậu phương Lạc Ấp, vẫn không có bất cứ ba động gì, trong đôi mắt toát ra vẻ thất vọng nồng đậm.

Cũng vào lúc này, hư không đột nhiên run lên, ngân quang bao trùm Diệp Chân trục xuất đã có ý định rời khỏi một vùng không gian này.

Thánh Tế Mạc Vũ hiểu rõ, Diệp Chân sắp bị trục xuất, trong mắt tràn đầy thống khổ và tự trách!

- Lần này, là lão phu hại ngươi! Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải luôn ôm hi vọng!

- Đừng từ bỏ!

Thánh Tế Mạc Vũ giao phó nói.

- Việc này không quan hệ với Mạc lão, yên tâm, bất kể có bị trục xuất đến nơi nào, chỉ cần có cơ hội thì ta nhất định sẽ còn sống, sống sót!

Diệp Chân nói.

- Ha ha ha ha, Diệp Chân, ngươi đây là ngốc! Ngươi vẫn chưa rõ sao?

Hồng Nhu cười ha hả.

- Nếu hôm nay không phải này họ Mạc vi phạm lệnh cấm ra tay, chúng ta cũng không dám ngang nhiên vận dụng Trục Xuất Ngân Châu này đối phó ngươi!

- Chính bởi vì là hắn vi phạm lệnh cấm ra tay, cho nên chúng ta mới có thể không chút kiêng kỵ ra tay.

Nghe vậy, Thánh Tế Mạc Vũ bùi ngùi thở dài.

Hắn cũng đến bây giờ mới nghĩ tới chỗ này, nếu hắn không vi phạm lệnh cấm ra tay, Thiên Miếu cũng phải có giữ lại.

Bản thân hắn ngược lại là không có gì, giết hơn một trăm Đạo Cảnh, lại chém giết một Tạo Hóa Thần Tướng của Thiên Miếu, đã sớm đủ vốn.

Nhưng lại hại Diệp Chân!

Mà còn là hại Diệp Chân được hắn cho rằng là hi vọng tương lai của Tổ Thần Điện!

Diệp Chân lại không để ý tới Hồng Nhu khiêu khích, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồng Nhu nói.

- Một ngày nào đó, Diệp Chân ta tất đồ diệt chư thần Thiên Miếu, để trả thù!

Nghe vậy, Hồng Nhu cười to hơn:

- Đồ diệt chư thần Thiên Miếu ta? Kiếp này ngươi không có cơ hội đó đâu! Kiếp sau càng không có cơ hội!

- À đúng rồi, người bị đưa đến trục xuất chi địa làm gì có kiếp sau!

Cũng vào lúc này, ngân quang của Trục Xuất Ngân Châu bao trùm Diệp Chân kịch liệt nhảy lên, nếu không phải có một lực lượng vô danh cản trở thì đã sớm phá không rời khỏi.

Lúc này, Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu nguyên linh A Nguyên liên tục đối kháng với Trục Xuất Ngân Châu này đã không kiên trì nổi.

- Thiếu chủ, ta ngăn không được nó, nó muốn dẫn theo chúng ta rời khỏi.

- Ừm, thu hồi lực lượng đi.

m thanh và ánh mắt của Diệp Chân đều rất bình tĩnh.

- Mạc lão, hẹn gặp lại!

Diệp Chân chắp tay về phía Thánh Tế Mạc Vũ, Thánh Tế Mạc Vũ lại nở nụ cười khổ.

- Lần này từ biệt, chỉ sợ sau này không gặp lại.... Ồ!

Khẽ ồ một tiếng, Thánh Tế Mạc Vũ đột nhiên thân hình lóe lên, liền vọt vào trục xuất trong Ngân Châu:

- Ta không cứu được ngươi, nhưng lại có thể bị trục xuất cùng ngươi!

Diệp Chân ngạc nhiên:

- Mạc lão, sao ngài phải khổ vậy chứ?

- Ai, trước khi lão phu đi có ngươi bồi tiếp, cũng xem là chuyện tốt.

Trong khi nói chuyện, không có A Nguyên kiềm chế, ngân quang của Trục Xuất Ngân Châu đột nhiên xé rách hư không, hóa thành ngân quang, đột nhiên biến mất trong Hỗn Độn vô tận.

Trước khi biến mất, Thánh Tế Mạc Vũ lần nữa nhìn thoáng qua phương hướng của Lạc Ấp, vươn người cúi đầu, thật lâu không dậy nổi.

Trên bầu trời Hồ Châu châu thành, Hồng Nhu nhìn Diệp Chân và Thánh Tế Mạc Vũ hoàn toàn biến mất thì càn rỡ cười ha hả, nơi xa, tâm tình của đại tộc trưởng Thanh Khâu Hồ tộc Đồ Chính cũng buông lỏng, nở nụ cười.

Cùng nhau cười lên còn có Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật đã lén chui ra ngoài thành!

Diệp Chân bị trục xuất, chuyện này đối với các tộc đang khổ vì bị chiến thuật của Diệp Chân quấy rối đã lâu, có thể nói là một chuyện một người làm quan cả họ được nhờ.

Nhưng sự thật, sau khi Diệp Chân vừa bị trục xuất thì bọn hắn cao hứng một chút, nhưng khi một số người lại quay đầu nhìn một trận chiến ngày hôm nay thì đã cao hứng không nổi.