← Quay lại trang sách

Chương 3338 Đừng Từ Bỏ

Ba thanh Hậu Thiên Thượng Phẩm Linh Bảo Kiếm Khí của Chấp Pháp Thần Tướng Huyền Khuê dưới Dương Giác Chùy này ầm vang vỡ nát.

Ầm vang vỡ nát không chỉ là kiếm khí của ba thanh Hậu Thiên Thượng Phẩm Linh Bảo mà còn có bản thể của chúng.

Bản thể Linh Bảo luyện hóa trong Thần cung bị tổn hại, Thần cung của Huyền Khuê kịch chấn động, trong miệng cũng không tự chủ được phun ra tiên huyết.

Nhưng ngay khi phun ra tiên huyết, Chấp Pháp Thần Tướng Huyền Khuê lại phát ra một tiếng thét lên vô cùng tuyệt vọng.

Khí tức Dương Giác Chùy của Thánh Tế Mạc Vũ lần nữa tăng mạnh, không trở ngại chút nào đánh xuống, Chấp Pháp Thần Tướng của Thiên Miếu ở dưới Dương Giác Chùy này trực tiếp nổ tung thành một đoàn huyết vụ.

Không chỉ như thế, sau khi Thần Cung vỡ vụn, thần nguyên trực tiếp bị Dương Giác Chùy của Thánh Tế Mạc Vũ đánh cho vỡ nát, chớ nói chi thần nguyên ở trong nguyên thần, cũng hóa thành hư vô tại chỗ.

Chấp Pháp Thần Tướng Thiên Miếu Huyền Khuê, chết!

Trong chớp mắt, thiên địa đồng bi, hạ xuống huyết vũ vô biên.

Cùng là Chấp Pháp Thần Tướng, Huyền Cửu và Huyền Kiếm Bạch lại bị một màn này dọa sợ.

- Liều mạng, lão thất phu này là thật không muốn sống.

Trong miệng thì thầm, nhưng Huyền Cửu và Huyền Kiếm Bạch sợ lúc này Thánh Tế Mạc Vũ đến tìm bọn hắn, nhao nhao dùng tốc độ nhanh nhất trốn xa.

Thánh Tế Mạc Vũ cười ha ha, Dương Giác Chùy làm bộ muốn động, dọa Huyền Cửu và Huyền Kiếm Bạch chạy càng xa, nhưng lúc này, thân hình Thánh Tế Mạc Vũ lại như thiểm điện bay thẳng về phía Diệp Chân.

Khoảnh khắc xông về phía Diệp Chân, thân hình Thánh Tế Mạc Vũ lần nữa hư ảo hơn một chút, khí tức quanh người lão lần nữa hạ xuống một mảng lớn, nhưng khí tức của Dương Giác Chùy trong lòng bàn tay lại lần nữa tăng vọt.

- Phá cho ta!

Thánh Tế Mạc Vũ gầm thét, Dương Giác Chùy hung hăng đánh phía một vòng ngân quang gắt gao bao trùm Diệp Chân!

Dương Giác Chùy lăng lệ mà toàn lực đánh xuống, lại mang theo vô số thiểm điện.

Lúc này, cho dù Diệp Chân hay Thiên Miếu Hồng Nhu đứng ngoài quan sát nơi xa đều mới phát hiện, tất cả hành vi vừa rồi của Thánh Tế Mạc Vũ đều là vì trong thời gian ngắn nhất thoát khốn để cứu Diệp Chân thoát khốn.

Thánh Tế Mạc Vũ vừa chưa từng từ bỏ cứu Diệp Chân ra!

Nhưng Hồng Nhu đối với hành vi của Thánh Tế Mạc Vũ lại khịt mũi coi thường:

- Vô dụng! Cửu Nhật Thần Vương điện hạ tự tay luyện chế Trục Xuất Ngân Châu, bản thân lại là lấy lực lượng không gian vô cùng huyền ảo luyện chế, cho dù là lực lượng của Thần Vương cũng không cách nào phá vỡ.

Oanh!

Dương Giác Chùy hung hăng đánh lên trên làm cho Trục Xuất Ngân Châu bỗng nhiên kịch chấn, ánh sáng ba động một chút, làm cho vẻ mặt của Thiên Miếu Hồng Nhu vừa rồi còn khịt mũi coi thường trở nên nao nao.

Thánh Tế Mạc Vũ lần nữa hít sâu một hơi, một khoảnh khắc này, hắn giống như rót tất cả lực lượng đều rót vào trong Dương Giác Chùy, lực lượng khí tức của Dương Giác Chùy lần nữa bùng lên.

Một khoảnh khắc này, ngay khi Thánh Tế Mạc Vũ đối diện Diệp Chân, đột nhiên vô cùng kinh dị phát hiện, dung mạo của Thánh Tế Mạc Vũ đột nhiên già yếu với một loại tốc độ trước nay chưa từng có.

Gần như là một trong nháy mắt, trở nên tóc bạc da nhăn, khí tức quanh người trở nên vô cùng suy bại, chuyện này làm cho Diệp Chân kinh hô lên:

- Mạc lão!

- Cơ hội cuối cùng!

Trầm giọng quát một tiếng, Dương Giác Chùy trong lòng bàn tay Thánh Tế Mạc Vũ lần nữa lấy một loại góc độ vô cùng huyền ảo hung hăng đánh lên trên vòng ngân quang của Trục Xuất Ngân Châu.

Trục Xuất Ngân Châu chịu một kích này làm cho ngân quang đột nhiên bắn ra giống như pháo hoa nổ, ngân quang bao quanh Diệp Chân đột nhiên bắt đầu chấn động kịch liệt.

Vẻ mặt của Thiên Miếu Hồng Nhu mãnh liệt trở nên kinh nghi lo lắng.

Nhìn bộ dáng như vậy, ngân quang của Trục Xuất Ngân Châu lại có dấu hiệu vỡ nát, Thiên Miếu Hồng Nhu lập tức trở nên nóng nảy, rống to về phía hậu phương.

- Hai người các ngươi, còn có thể sợ chết một chút nữa sao?

Thấy một chùy của Thánh Tế Mạc Vũ đánh cho ngân quang của Trục Xuất Ngân Châu chấn động, Hồng Nhu thật sự có chút lo lắng.

Mặc dù nói Cửu Nhật Thần Vương tự tay luyện chế Trục Xuất Ngân Châu, lấy lực lượng Tạo Hóa Thần Tướng của Thánh Tế Mạc Vũ là không thể nào phá vỡ.

Nhưng Thánh Tế của Tổ Thần Điện, nhất là Thánh Tế ngủ say sau đó bị tỉnh lại lại có thể bộc phát ra lực lượng siêu cường.

Nếu Trục Xuất Ngân Châu này lại bị Thánh Tế Mạc Vũ oanh phá, lại để cho Diệp Chân chạy trốn, vậy không chỉ Thiên Miếu phiền phức lớn, Hồng Nhu hắn thật đúng là chạy không được danh tiếng rác rưởi vô năng.

Hồng Nhu quát một tiếng như thế, Chấp Pháp Thần Tướng Huyền Cửu và Huyền Kiếm Bạch vừa rồi trốn xa bảo mệnh thoáng quay lại.

Nhưng chỉ có Huyền Kiếm Bạch thoáng quay lại, về phần Huyền Cửu thì lúc này chỉ có nguyên thần xách lấy hắn nhục thân của hắn, bỏ chạy vô cùng chật vật.

Trên bầu trời, Thánh Tế Mạc Vũ vừa rồi còn đại phát thần uy, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

- Ai… Vẫn là lão phu hại ngươi, lại không có cách nào cứu ra ngươi!

Theo một tiếng thở dài này, món sát phạt chi khí Dương Giác Chùy trong tay Thánh Tế Mạc Vũ vừa rồi còn chùy giết một vị Chấp Pháp Thần Tướng đột nhiên hóa thành tro bụi trong một trận gió nhẹ.

Dương Giác Chùy hóa thành tro bụi, không có khí tức của Dương Giác Chùy che lấp, khí tức chân thực của Thánh Tế Mạc Vũ cũng bạo lộ ra.

Khí tức Thánh Tế Mạc Vũ lại đang thật nhanh ngã xuống, chỉ trong chút thời gian đã rơi xuống đến dưới Đạo Cảnh.

- Mạc lão, ngài làm sao vậy?

Diệp Chân nóng nảy, ở trong cảm ứng của Diệp Chân, không chỉ khí tức của Thánh Tế Mạc Vũ đang hạ xuống, mà ngay cả khí tức của sinh mệnh cũng nhanh chóng hạ xuống.

Thánh Tế Mạc Vũ không quan trọng phất tay nói:

- Có thêm mấy chục trên trăm năm và ít đi mấy chục trên trăm năm đối với lão phu cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

- Chỉ là thật có lỗi, lão phu đã vận dụng tất cả, cuối cùng vẫn không cứu được ngươi ra.

Vừa nghe đến đây, Diệp Chân đã hiểu tất cả.